Vạn Giới Chí Tôn

Chương 100: Lật đổ chu tước đế quốc (5)




Trường Thiên phấn khích không thôi, những tưởng tại Hải Hà cùng lắm chỉ thu được kha khá kinh nghiệm chiến đấu và trưởng thành hơn mà thôi, Trường Thiên hoàn toàn không ngờ đến, chuyến đi này lại mang đến nhiều tin vui đến thế. Nội tâm hắn thầm cảm tạ tộc trưởng Cự Nhân tộc Thiết Cương Minh không dưới mười lần, lão tạo ra một cuộc thử thách cho Trường Thiên nhưng không ngờ lại giúp hắn đạt được vô số thứ quý báu.
Vui mừng nhanh chóng được Trường Thiên cất vào trong lòng, hắn không muốn mất quá quá nhiều thời gian vào việc đó, chuyện cần làm thì cứ phải làm cho xong rồi hẳn tính chuyện khác.
Trường Thiên không nói lời nào, nhẹ nhàng hạ xuống đỉnh đầu Kraken, con quái vật đã có trí khôn nhất định chỉ thiếu một chút Nguyên khí là có thể hóa hình, nó biết cần phải làm gì vào lúc này nên chỉ đứng im một chỗ không nhúc nhích, để mặc Trường Thiên an toàn đáp lên đầu nó.
"Hóa giải phòng ngự đi, ta không làm hại ngươi đâu!!"
Trường Thiên ngưng trọng ra lệnh, hắn muốn xem thử con quái vật này có bí mật gì ẩn giấu bên trong, hắn không tin một sinh vật bình thường như Kraken lại có thể vượt qua được "Quy tắc", nếu hắn đoán sai thì Kraken ắc hẳn có dị năng đặc biệt nào đó rồi.
Kraken bên dưới bối rối liếc cặp mắt đỏ ngầu về phía Hải Thần, thấy hắn gật đầu mới dám buông lỏng tinh thần, giải trừ toàn bộ tầng khí phòng ngự trên người.
Tử Nhãn của Trường Thiên ngay lập tức gia tăng thêm Tử Hồn đến mức tối đa, đôi mắt hắn ngay tức khắc sáng lên như hai ngọn hải đăng chiếu rọi giữa bầu trời quang đãng, ánh sáng vừa yêu dị vừa tà ác khiến người ngoài không dám nhìn lâu.
Không chút chần chừ, Trường Thiên nhìn lướt qua khắp cơ thể Kraken, tất cả các bộ phận hắn đều nhìn kỹ từng chút một, hắn không muốn bỏ lỡ một chi tiết nào dù là nhỏ nhất.
Bất chợt Trường Thiên dừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào một điểm phía trên xúc tu của Kraken, không ai biết ở đó có thứ gì mà lại khiến cho Trường Thiên nhìn chăm chú đến như vậy.
Rất nhanh mọi người liền biết đáp án, chỉ thấy Trường Thiên nâng tay phải lên, lòng bàn tay hắn không biết từ đâu xuất hiện thêm một thanh loan đao to bản. Một đường đao nhẹ nhàng hạ xuống, Kraken chưa kịp rống lên thì một vật thể hình cầu to bằng đầu người đã nằm trên tay Trường Thiên.
Ngay lập tức, thân hình to lớn của Kraken bỗng chốc thu nhỏ lại với tốc độ chóng mặt, đến khi kết thúc thì nó chỉ còn to bằng một phần mười trước đây.
Đôi đồng tử đỏ lòm đầy hung hãn dần tan đi, thay vào đó là đôi mắt màu xanh lam cực kỳ đẹp, thậm chí dấu hiệu hóa hình cũng đã sinh ra, đáng tiếc không đủ Nguyên khí nếu không Kraken chắc chắn sẽ hóa thành nhân hình thành công.
Ba người Hải Thần quan sát từ đầu đến cuối trợn mắt há mồm, họ không biết dùng từ gì để hình dung cảm giác bây giờ của mình, quá "thần kỳ" chăng? Có lẽ đó là từ chính xác cho trường hợp này.
Ngược lại, Trường Thiên không hề mảy may để tâm đến chuyện "thần kỳ" mình vừa làm xong, hắn hiện tại đang tập trung nghiên cứu quả cầu màu tím đen kỳ lạ. Suy đoán của hắn là đúng, khả năng bỏ qua "Quy tắc" của Kraken và Hải Thần đến từ quả cầu trước mắt.
"Ngươi chắc chứ??"
Trường Thiên tự lẩm bẩm một câu khó hiểu, ngay sau đó, hắn triệu hồi Hư Vô vây quanh quả cầu để tiến hành phân tích một số thứ.
Cuộc phân tích kéo dài hơn mười phút mới kết thúc.
Kết quả Hư Vô thu về khiến Trường Thiên há miệng không ngậm lại được, mãi lâu sau hắn mới ngẩng đầu cười điên cuồng.
"Không ngờ, thật là không ngờ mà.... Hahahaha!!!"
Đúng là không ngờ thật, bởi vì thứ Trường Thiên vớ được vô cùng vô cùng đáng sợ, thứ này dù là Cổ Thánh cũng phải liều mạng tranh đoạt, thậm chí đánh cuộc tính mệnh bản thân là điều rất có thể xảy ra.
"Phải nói rằng nghiệt súc ngươi rất may mắn đó chứ!! Hahaha!! Phải là ta may mắn mới đúng chứ... Hahaha!!! Mảnh vỡ sinh mệnh của Hắc Ám Chân Thần, không ngờ sau hàng tỉ năm thì nó lại lưu lạc vào cơ thể của một sinh vật vô danh... Đến cả lão Thiên cũng ủng hộ ta mà!!!"
Từng câu lắp bắp nói năng lộn xộn vì vui sướng của Trường Thiên làm cho mọi người lâm vào nghi hoặc, thứ đồ vật quý giá đến mức nào mà có thể khiến một người luôn luôn lãnh tĩnh phải thất thố thành bộ dạng kia.
Làm sao bọn họ biết được cơ chứ, trên thế gian bây giờ không có quá năm người...năm sinh vật biết được "mãnh vỡ sinh mệnh Hắc Ám Chân Thần" là đồ chơi gì.
Muốn biết thì phải ngược về quá khứ ít lâu
Một câu chuyện xa xưa, sau thời điểm "Tứ Thánh Phong Thần" ba vạn năm, thuộc thời đại "Khải Hoàn Ca" (mình để thứ tự từng thời đại cho mọi người đọc dễ hình dung nhé Lục Quyền Minh Vương - Sụp Đổ - Khải Hoàn Ca - Song Thần Tứ Trụ - Lục Đạo Vô Thần - Thay Đổi - Hiện Tại.... Hồng Hoang, Viễn Cổ, Thượng Cổ không được tính là thời đại)
Trong không gian vũ trụ bao la, bất thình lình xuất hiện ba thân ảnh nam tử, một người mặc trường bào màu xám, một người mặt giáp phục thời chiến quốc cùng với một trường thương dắt sau lưng, người còn lại mặc hoa phục bình thường và một cái quạt giấy đề vài câu thơ rồng bay phượng múa.
Nam tử vận hoa phục chậm rãi lên tiếng, nhìn bộ dáng có vẻ bình thản nhưng sự nghiêm trọng trong câu nói ai cũng nghe ra được.
"Hàn Đạo, ngươi nói chính là ở đây sao??"
Hàn Đạo trong miệng nam tử là người mặc trường bào xám tro, hắn gật nhẹ đầu sau đó liếc mắt nhìn về nơi xa xăm, trong đôi mắt sáng như sao đã rưng rưng nước. Thật khó có thể tưởng tượng, vị Thần mạnh nhất thiên hạ "Lục Đạo Vô Thần" lại sắp không kìm được lòng mà bật khóc.
Nam tử khoác trên mình chiến giáp nắm chặt nắm đấm, dường như cũng không khống chế được xúc động, tuy nhiên tinh thần sắt đá đã ăn sâu vào máu nên rất nhanh liền lấy lại được bình tĩnh, hắn thở dài một hơi vỗ vai Hàn Đạo.
"Ngươi đừng buồn nữa, Minh Vương đại nhân là người mà đám trẻ chúng ta tôn trọng và ngưỡng mộ, di nguyện của ngài dù có chết ta cũng sẽ thực hiện cho bằng được!!"
"Đúng vậy!! Đâu phải vô cớ mà ta và tên đầu đất không đội trời chung này lại cùng nhau có mặt tại đây cơ chứ!!"
"Mẹ kiếp!!! Hào Đế ngươi chán sống rồi à??"
Nam tử thiết giáp nghe Hào Đế nói mình là đầu đất thì lập tức phùng mang trợn má, tay nắm chặt trường thương chuẩn bị sống mái một phen, ai mắng hắn cũng được chỉ riêng thằng nhãi Hào Đế thì không.
Bị hăm dọa riết thành quen nên Hào Đế cười khiêu khích ý bảo "ngon thì nhào vô". Hàn Đạo đứng một bên xoa xoa huyệt thái dương, hắn khá là nhức đầu với cặp đôi đối nghịch nhau này, ai bảo một tên là Quang Minh một tên là Hắc Ám cơ chứ, số phận đã định cả hai phải đối địch, giống như lời Minh Vương đã từng nói.
Ngay thời điểm cả hai định lao vào nhau ngươi sống ta chết thì không gian bỗng dưng giao động dữ dội, không lâu sau một thân ảnh cao ráo vạm vỡ chậm rãi bước ra khỏi vùng không gian gợn sóng đó.
Ba người Hàn Đạo giật mình quay phắt đầu nhìn chằm chằm vào kẻ lạ mặt mới tới, cảnh tượng tiếp theo dù có người chứng kiến rồi đi kể lại chắc chắn sẽ không ai tin, bởi vì cả ba vị Thần đứng đầu Vạn Giới đang khóc, không phải chỉ chảy vài giọt nước mắt đơn giản mà là khóc như những đứa trẻ gặp chuyện đau thương gì đó.
Không ai bảo ai, ba người đồng loạt quỳ gối dập đầu ba lạy trước thân ảnh thần bí kia, nước mắt nước mũi ai nấy tèm nhem hết mặt mày.
Hàn Đạo là người lên tiếng đầu tiên.
"Sư.... Sư tôn, cơ thể....cơ thể ngài....!!"
Hắn vừa nói vừa khóc nên rất khó để nghe được, tuy nhiên thần bí nhân kia lại nghe rõ mồn một, hắn mỉm cười vui vẻ, nhẹ nhàng gật đầu.
"Ừ!! Ta chết rồi!! Đây chỉ là tia tàn hồn ta để lại mà thôi! Tính ra ta ở đây cũng đã được mấy trăm vạn năm rồi, lâu thêm nữa chắc ta sẽ chịu không nổi mà hôi phi yên diệt mất!! Hahaha"
Khi hắn cười, thân ảnh vốn đã mờ nay càng mờ hơn nữa, Hàn Đạo nhìn sư tôn từng nuôi dạy mình từ nhỏ đến lớn mà không kìm được nước mắt, hắn hận thời điểm ngài ra đi hắn còn quá yếu đuối, không thể giúp gì được.
Minh Vương nhìn lướt qua ba người sau đó ngửa đầu thở dài, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại vang vọng khắp chốn hư không.
"Cuộc đời của ta là một chuỗi thất bại, ngay cả thê tử cũng vì ta mà lưu lạc vào luân hồi vĩnh viễn, nếu năm đó ta không tin lầm người thì... Rốt cục ta cũng không rũ bỏ được phần trách nhiệm nặng nề trên vai để tiến vào luân hồi cứu nàng ấy. Đến cả người ta yêu thương cũng không bảo vệ được, các ngươi nói xem ta quá vô dụng phải không??"
Hào Đế liên tục lắc đầu, đợi Minh Vương nói xong hắn liền vội vàng lên tiếng.
"Minh Vương đại nhân, ngài vì Vạn Giới nên mới không thể cứu được Băng Băng tiên tử, ngài không nên..."
Minh Vương cười khổ cắt lời Hào Đế.
"Ngươi không cần nói nữa, bảo vệ Vạn Giới là trách nhiệm, là chuyện của riêng ta, kéo Băng Băng vào là sai lầm lớn nhất trong đời, không cách nào sửa được."
Dừng lại một lúc rồi Minh Vương nói tiếp.
"Hào Đế, Ngục Đế! Ta chưa từng dạy cái gì tử tế cho các ngươi, thế nhưng hai đứa chưa từng làm ta thất vọng. Về một mặt nào đó hai ngươi giỏi hơn Hàn Đạo rất nhiều, điều này cả ba người các ngươi đều biết mà phải không?"
Thấy đám Hàn Đạo gật mạnh đầu, Minh Vương mới cười xòa hiền từ,.
"Còn vì sao ta chỉ nhận Hàn Đạo làm đệ tử mà không thu hai ngươi là vì ta không còn gì để mang đến cho hai ngươi được nữa!!"
Nói rồi Minh Vương nâng hai tay lên, tức thì xung quanh người hắn hiện ra vô số dòng khí hai màu đen và trắng, người khác không biết là gì nhưng Hào Đế cùng Ngục Đế thì khác. Hai người trợn trừng mắt không nói nên lời, nước mắt chảy xuống càng thêm mãnh liệt.
"Nhận ra rồi đúng không, thành quả lớn nhất trong đời mà ta tạo ra được đều tặng cho hai đứa rồi, ta còn gì để dạy nữa đây!!! Haha các ngươi biết tính ta rồi đó, Hàn Đạo trên danh nghĩa là đệ tử nhưng có bao giờ được ta chỉ dạy trực tiếp đâu!!"
Như nhớ ra điều gì, Minh Vương thu những dòng khí kia lại sau đó biến hóa thủ ấn, tốc độ kết ấn nhanh hơn cả điện xẹt, khi ấn cuối cùng được kết thì cũng là lúc không gian tối tăm vô tận một lần nữa biến hóa.
Một cánh cổng mờ ảo khổng lồ hiện ra và càng ngày càng trở nên ngưng thực, mà ngược lại thân ảnh Minh Vương càng mờ đi trông thấy.
"Thiên Môn!!! Khai!!!"
Cánh cửa che phủ toàn bộ hư không từ từ hé mở, nhìn cực kỳ cồng kềnh đồ sộ thế nhưng lại không có một âm thanh nào phát ra, sau vài phút thì cánh cổng cũng đã mở ra hoàn toàn.
Bỗng nhiên một lực hút cực kỳ cường đại từ bên trong Thiên Môn sinh ra, ba người Hàn Đạo giật mình kinh hãi, ngay lập tức vận Thần khí để cố định thân hình, tuy nhiên lực hút vẫn ảnh hưởng không ít tới họ.
Minh Vương cũng giật mình không kém, hắn cười bối rối gãi đầu nói với giọng áy náy.
"Thật xin lỗi nhé, ta chỉ còn tàn hồn nên khống chế nó không được tốt cho lắm. Hahaha!! Ta gọi nó là Hư Vô, đồ chơi được ta thai nghén bên trong Thiên Môn hàng tỉ năm, nó là món quà đầu tiên và cũng là cuối cùng ta dành tặng cho đệ tử yêu quý của ta. Hư Vô là một phần của công pháp mà ta đã sáng chế ra, ngươi chắc chắn không thể học được rồi. Hắc hắc!!! Vì vậy hãy để cho nó tự tìm người có duyên đủ tư cách học, chỉ còn mười vạn năm nữa là nó sẽ sinh ra thần trí."
Hàn Đạo mím môi gật đầu, hắn tất nhiên không hề buồn vì chuyện không học được công pháp do lão sư sáng chế, bởi vì căn bản đạt tới cấp bậc hiện tại của hắn, dù công pháp có mạnh hơn cái mình đang xài thì cũng là đồ bỏ. Trăm sông đổ về một biển, mục đích cuối cùng khi chọn lựa công pháp là mong muốn tu vi sẽ đạt mức độ cao nhất có thể.
Sau khi quá trình giao nhận Hư Vô hoàn tất, Minh Vương bỗng trở nên nghiêm túc hẳn, không còn vẻ bất cần như vừa rồi nữa, hắn ngưng trọng mở miệng.
"Hôm nay gọi các ngươi tới đây không phải vì những chuyện ướt át từ đầu đến giờ, mà là một chuyện cực kỳ quan trọng."
Ba người biết đại sự đã tới nên vội vàng nghiêm trang chờ đợi Minh Vương nói tiếp.
"Không giấu các ngươi, nơi chúng ta đang đứng thật ra là khu vực không gian hỗn loạn nhất trong Vạn Giới, và cũng là nơi dễ dàng bị phá nhất! Một khi bị phá hủy, Vạn Giới sẽ đứng trước nguy cơ diệt vong!!!"
Vừa nói Minh Vương vừa quan sát sự biến hóa trên mặt ba người Hàn Đạo, nhưng đến khi nói xong mà họ vẫn như cũ không hề có biểu hiện gì quá khích cả. Minh Vương nhíu mày nghiêm giọng.
"Các ngươi không hoang mang, không hận ta vì đã lừa các ngươi vào đây sao? Đừng nói với ta là các ngươi không nhận ra nơi này nguy hiểm như thế nào đấy nhé, ngay cả ta thời kỳ toàn thịnh nếu không cẩn thận chẳng may không gian phát nổ thì cũng bị thương chứ chẳng chơi."
Hàn Đạo nhìn vẻ ngưng trọng khó hiểu của Minh Vương mà không nhịn được cười, hắn lắc đầu nhìn hai người còn lại.
"Thật ra tụi con mới là kẻ lừa gạt, bởi vì ngay từ đầu bọn con đã biết đi chuyến này lành ít dữ nhiều, hơn nữa khi vừa tiến vào vùng không gian này thì con đã cảm nhận được mức độ nguy hiểm của nó không phải chuyện đùa rồi."
Hào Đế và Ngục Đế mỉm cười gật đầu phụ họa, họ dù sao cũng là Thần Nhân, mặc dù so với Minh Vương chẳng đáng là gì nhưng ít nhất nơi nào nguy hiểm nơi nào không thì họ vẫn xác định được.
Nhìn vẻ mặt ba người không giống nói giỡn, Minh Vương đành bất lực thở dài.
"Xem ra ta già quá nên đã bắt đầu lo xa rồi, yên tâm, đưa các ngươi vào đây tất nhiên ta sẽ có cách giúp các ngươi toàn mạng trở ra. Có điều hơi có phần thiệt thòi cho hai đứa Song Đế."
"Ngài muốn tụi con thi triển thứ đó sao?"
Hào Đế nheo mắt dò hỏi, hắn không dám chắc bởi vì thứu hắn nói đến quá mức đáng sợ, một khi sai lầm sẽ dẫn đến hậu hoạn rất rất nghiêm trọng. Tuy nhiên Minh Vương đã gật đầu chứng thực cho tình hình tệ nhất mà hắn nghĩ đến.
"Không sai, chính là Quan Ám Tỏa Hồn Trận, lấy ta làm vật dẫn."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả, ý ta đã quyết, các ngươi muốn tốt cho ta thì hãy giúp ta hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này đi!!"
Giọng nói chém đinh chặt sắt của Minh Vương khiến Ngục Đế im bặt, hắn nhìn Hào Đế bên cạnh sau đó cắn răng gật đầu.
Quá trình kết ấn rất dài và phức tạp, vài ngày sau mới hoàn toàn chấm dứt quá trình khô khan đến đáng sợ này. Âm thanh chú pháp vang đi xa thật xa, người người trong mỗi vị diện đều có thể nghe được rõ ràng, bọn họ mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng bản năng lại thôi thúc tất cả quỳ xuống khấu đầu như để cúng bái thần linh của mình vậy.
"Ta nguyện dùng linh hồn dung nhập Quang Minh và Hắc Ám...
Dùng thân xác bất tử bất diệt làm vật hiến tế...
Phong ấn vĩnh viễn nơi này...
Quang Ám Tỏa Hồn Trận!!!"
Khi chữ cuối cùng ra khỏi miệng, một chuỗi hình ảnh bất chợt ập vào trong não hải Minh Vương, một cô gái chỉ nhìn hắn và cười, đôi mắt đen nháy dễ thương tràn ngập hanh phúc.
"Chàng nhớ em không?"
Hắn nhớ đây là lần cuối trong đời hắn nghe thấy câu hỏi vô nghĩa đó của Băng Băng, lần nào hắn cũng chỉ trả lời rằng "Một ngày không gặp ta sẽ nhớ nàng lắm", và mỗi lần như vậy, đôi mắt xinh đẹp kia đều ảm đạm đi trông thấy, hiện tại hắn rốt cục cũng biết câu hỏi đó có nghĩa là gì. Trước thời điểm tia tàn hồn mỏng manh tan biến, Minh Vương bật khóc lẩm bẩm.
"Thật xin lỗi! Ta nhớ ra nàng rồi!"
Hàn Đạo đằng xa gào khóc đến khản cổ nhưng hắn chỉ biết bất lực đứng nhìn sư tôn tan thành mây khói. Hai người Hào Đế và Ngục Đế bị Thiên Môn hút vào trong để bảo vệ chút sinh mệnh yếu ớt còn sót lại, không biết đến bao giờ cả hai mới có thể sống lại, có điều chắc chắn là sẽ rất lâu rất lâu.
Thứ mà bọn họ để lại không phải là ít, vô số mảnh vỡ sinh mệnh cùng với những dòng Nguyên khí bị rò rỉ khi kết trận. Những dòng khí đó về sau chính là hai loại Nguyên tố Hắc Ám và Quang Minh tồn tại trong Vạn Giới, còn mảnh vỡ sinh mệnh thì bị bào mòn theo thời gian, bên trong nó chất chứa luồng Tinh Nguyên ngưng thực nhất của hai loại Nguyên tố, giống như Hồn lực của Trường Thiên, Linh hồn hắn thanh khiết nhất thiên hạ thì mảnh vỡ sinh mệnh cũng tương tự, không một loại khí Hắc ám, Quang Minh nào có thể vượt trên chúng được. Thời điểm đó có rất nhiều người bình thường may mắn nhặt được một mảnh, và một kết quả duy nhất, bọn họ đều trở thành cường giả đứng đầu một phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.