Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 226: Ta vốn còn có cơ hội được cứu mà!




Lý Thượng Thiên vì là lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, tinh thần quá mức khẩn trương, cho nên hai chân cứ run rẩy không nghe lời.
Cùng với đó nhìn thấy hung thần ác quỷ Tổ Liệp Sát ngày càng tiến lại gần, sự khẩn trương và gấp rút trong lòng ngày càng phóng đại.
Kết quả bại lộ tung tích.
Độc Xà ở bên cạnh, trong nội tâm hắn không ngừng chửi mắng xối xả.
Con em nó, ta rốt cuộc đã huấn luyện cái thứ gì, còn chưa kịp tiến hành mai phục, đã đem chính mình bại lộ trước mắt địch!
Tên tổ trưởng nhìn chằm chằm Lý Thượng Thiên, giọng nói đầy sát ý:
"Giết hắn."
Xoát xoát xoát!
Lời vừa dứt, thành viên Liệp Sát Tổ đã huy động cánh tay, các loại ám khí kéo theo tia sáng bay nhanh tới.
Lý Thượng Thiên vốn đã tinh thần run lẩy bẩy, sắc mặt cũng cấp tốc tái không còn chút máu, não như bị đông cứng, một thân bản lĩnh chạy trốn đều bốc hơi.
Hắn cứ vậy mà ngôi ngây ngốc trên cành cây, quên mất việc tránh né thế nào.
"Xoát!"
Độc xà từ một thân cây khác nhảy sang, tung ra một cước đạp Lý Thượng Thiên đang run rẩy rơi xuống đất.
"Phốc! Phốc!"
Trong nháy mắt, hắn bị hơn mười cái ám khí ghim trên người, sắc mặt biểu hiện khó coi đến cực điểm, thân thể nhanh chóng rơi xuống đất.
Lý Thượng Thiên trong lúc lảo đảo ngã xuống, rốt cục lấy lại tinh thần.
Bất quá khi hắn nhìn thấy thân thể Độc Xà trước mặt mình, sau lưng trên người cắm đầy ám khí, máu tươi phun trào ướt đẫm, hoảng sợ nói:
"Xà… xà huynh."
Mẹ nó thật đúng là đồng đội heo mà!
Độc xà cố nén cơn đau nhức kịch liệt, rống to lên một tiếng nói:
"Còn không mau chạy!"
Lời nói như một hồi chuông cảnh tỉnh, trong nháy mắt khiến bàng hoàng Lý Thương Thiên hoàn toàn tỉnh lại.
Thời điểm hắn vừa dự định đứng lên, phó tổ trưởng nhanh chân hơn một bước, trong tay đã cầm cây roi đen vung tới.
"Dám núp lùm bên trong địa bàn của Hắc Ưng Đường ta, thật đúng là ngại mình sống lâu mà!"
"Ba!"
Roi dài hung hăng vung tới, trực tiếp đánh vào trên lưng Độc Xà.
Trang phục rách nát, một vết roi rướm máu hiện ra, nhất thời khiến cho sắc mặt của hắn càng trở nên khó coi.
“Còn không mau chạy!"
Độc xà đau đớn rống lên, dường như dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng.
Trên đường đến quận Hoa Anh, hắn đã từng đùa giỡn nói rằng, đừng có làm liên lụy đồng đội, hiện tại kết quả thế nào, cái miệng mình nói lời y như thật!
Lý Thượng Thiên nhìn bộ dáng đau đớn của Xà huynh đang không ngừng chảy máu, hai bàn tay hắn siết chặt lại, móng tay đâm thẳng vào trong da thịt.
"Bọn tiểu quỷ các ngươi nghe kỹ cho ta, thân là một tên sát thủ, bất luận ở trong tình thế nguy hiểm như thế nào, đều phải giữ sự bình tĩnh tuyệt đối."
"Nếu như đồng đội lâm vào nguy hiểm, việc đầu tiên cần làm chính là tận lực bảo vệ an toàn bản thân, không muốn tay nhanh hơn não chạy đến cứu viện, loại việc làm ngu xuẩn này chỉ khiến cả hai rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục."
"Ta cường điệu một lần nữa, chuẩn mực của sát thủ là, một khi bại lộ hành tung, trước tiên đào tẩu, không tiếc bất cứ giá nào chạy trốn!"
Độc Xà đã từng buông lời răn dạy bọn người Lý Phi, hiện tại không ngừng vang vọng trong lỗ tai hắn, tinh thần đang hoảng hốt dần tỉnh táo lại.
Không thể hoảng loạn, tuyệt không thể loạn!
Lúc này việc đầu tiên cần làm là chạy trốn!
Lý Thượng Thiên không còn run rẩy hai chân, trong tức khắc đứng thẳng người lên, một thân bản lĩnh bay lượn chín tầng trời trở về với bản thể, ngay lập tức thi triển bộ pháp Quỷ Ảnh Bộ.
"Xoát!"
Hai chân di chuyển, thân hình như phân thân!
Chỉ tiếc là, Lý Thượng Thiên không có tuân theo chuẩn mực của sát thủ.
Hắn không có chạy trốn, thay vào đó là cất bước xông lên, ngay lúc phó tổ trưởng vung roi lần hai, thành công ôm lấy Độc Xà tránh né.
"Ba!"
Roi dài vung tới, kết quả đánh xuống mặt đất.
Lý Thượng Thiên ôm lấy Độc Xà, chạy như điên chẳng khác nào ngựa mất dây cương.
Trên đường chạy đi, hắn không ngừng khóc lóc hô lên:
"Xà huynh, ta sai rồi, xà huynh, người đừng có nghẻo nha!"
Bởi vì tốc độ quá nhanh, Lý Thượng Thiên mặc xác đến thương thế của Độc Xà, khiến cho hắn máu tươi tràn ra ác liệt hơn, sau cùng nhịn không được trợn mắt ngất xỉu.
"Đừng để hắn chạy thoát!"
Tên tổ trưởng quát lên.
Hưu hưu hưu!
Hơn mười tên thành viên Liệp Sát Tổ giơ lên ám khí trong tay liên tục ném ra.
Lý Thượng Thiên dùng toàn bộ tu vi Võ Đồ nhị phẩm, dường như muốn thiêu đốt cả vũ trụ, liên tục chuyển hướng lách người tránh né bên trong màn ám khí như bạo vũ lê hoa kia, xuất sắc đến mức khiến người khác tê hết cả da đầu.
Ám khí từ bên người lao vút qua, nếu không ghim vào gốc cây, thì cũng va chạm với khối đá rồi bắn ngược ra.
"Tên gia hỏa đáng chết này!"
Một tên thành viên thi triển thân pháp, từ bên cánh rẻ hướng chặn đầu, thanh kiếm trong tay hắn lấp lóe ánh sáng chứng tỏ đã được hội tụ linh lực.
"Chết đi cho ta nhờ!"
Đợi đến lúc Lý Thượng Thiên chạy đến, lập tức vung kiếm chém tới.
"Bành —— —— "
Một tia sáng xẹt qua, từ góc độ bắn có thể thấy, viên đạn đi xuyên thủng qua hai bên huyệt Thái Dương, máu tươi văng ra tận vài mét, vừa vặn bắn lên mặt Lý Thượng Thiên.
Máu vẫn còn khá nóng.
"Á...!"
Lý Thượng Thiên la toáng lên, một lần nữa thiêu đốt cả vũ trụ, điên cuồng chạy nước rút.
Chuyện này đáng thương nhất vẫn là Độc Xà, bản thân vốn đã ngất đi, thế nhưng cơ thể không ngừng xốc nẩy trào ra máu tươi.
Nếu như hắn còn sống, khẳng định sẽ nói:
"Ta vốn còn có cơ hội được cứu mà!"
"Tiểu thất!!!"
Tên tổ trưởng và phó tổ trưởng nhìn thấy thuộc hạ bị bắn xuyên đầu, ngay tức khắc gào thét rống to lên.
"Bành!"
Ngay lúc này, một tên thuộc hạ bên người cũng bị bắn vỡ đầu, ngã thẳng xuống dưới đất.
"Hưu!"
"Hưu!"
"Hưu!"
Lê Lạc Thu núp ở trên cây phía xa, liên tục bắn ra thêm ba phát, kết quả có thêm ba tên bỏ mạng.
Tài năng bắn súng không hề thua kém Tiêu Tội Kỷ, kết hợp với ống giảm thanh và ống ngắm 8x, có thể nói là bắn không trượt phát nào!
"Đại ca!"
Phó tổ trưởng cả kinh nói:
"Đây rốt cuộc là loại ám khí gì!"
Tổ trưởng tuy tức giận đến sôi máu, nhưng vẫn đủ tỉnh táo hạ lệnh:
"Trong bóng tối có mai phục, mọi người cẩn thận một chút!"
Sa sa sa!
Mấy chục người áo đen từ trong rừng bước ra, giống như từng u hồn đến đòi mạng.
Quân Thường Tiếu vốn nguyên bản kế hoạch là, thời điểm những tên này xuống núi, đi đến ngã tư sẽ ngay lập tức phục kích, bất quá Lý Thượng Thiên đã bị bại lộ hành tung, chỉ còn cách ở trên đường núi đại chiến một trận!
"Hưu! Hưu!"
Tiêu Tội Kỷ ở một bên khác liên tục bóp cò, âm thanh xé gió rất nhỏ không ngừng vang lên, từng thành viên Liệp Sát Tổ như lúa gặt ngã xuống đất.
Đối mặt với hung thú cao cấp, QBU-88 phát huy uy lực có hạn, nhưng đối đầu với một đám Võ Đồ cảnh, mặc cho hắn ra sức bắn giết.
Cứ việc Tiêu Tội Kỷ và Lê Lạc Thu liên tiếp giết người, thành viên Liệp Sát Tổ nhất thời bấn loạn tinh thần.
Dẫu sao, loại ám khí xuất quỷ nhập thần một kích lấy mạng này, thật quá khủng khiếp!
"Mau rút lui!"
Tổ trưởng ý thức tình hình không ổn, cấp tốc đưa ra quyết định.
Thế nhưng, khi hắn vừa mới quay người, phát hiện trên bậc thang thông lên núi, có một tên nam tử vóc người tráng kiện ngồi ở đấy.
Người này đang chống hay tay lên đùi, mười ngón tay đan xen lại với nhau, nâng lên cái cằm, tóc đen dài tung bay theo gió, một khuôn anh tuấn tiêu sái đầy lạnh lùng.
Bên cạnh hắn có đặt một thanh kiếm, mặc dù kiếm chưa ra khỏi vỏ, những ý lạnh lại bức người.
Đây là ai?
Dạ Tinh Thần!
Hắn cứ như thế ngồi nhàn nhãn trên bậc thang, quanh người toát ra khí thế một người giữ cửa vạn người không qua.
"Keng! Keng!"
Dưới núi truyền đến từng tiến binh khí ra khỏi vỏ, đám đệ tử Thiết Cốt Phái lấy Lý Thanh Dương cầm đầu, lần lượt rút binh khí ra xông lên.
Đường về đã bị Dạ Tinh Thần ngăn cản, hai bên cánh có thành viên Tế Vũ Đường đánh lén, phía trước lại có kẻ bọn người Lý Thanh Dương công tới.
Trong thời gian cực ngắn, thành viên Liệp Sát Tổ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Rút binh khí!"
Tên tổ trưởng trầm giọng nói.
"Xoát! Xoát!"
Tất cả thuộc hạ lần lượt rút binh khí của mình ra, từng người bộc lộ ra khí thế như thú hoang.
Ngoại trừ chuyện một vài thành viên ăn đạn mà ngủm củ tỏi ra, thì có chiến trận nào mà Liệp Sát Tổ chưa thấy qua?
"Lão nhị, dẫn người xông lên đường núi, giết chết tên gia hỏa đang khoa trương kia cho ta, những người khác theo ta ngăn chặn kẻ địch."
"Vâng!"
Phó tổ trưởng triệu tập hơn hai mươi tên thuộc hạ, nhanh chóng giết tới đường thông lên núi.
Thuộc hạ đi trước một bước, nhanh chóng rót linh lực vào trong binh khí, từng cái lấp lóe ánh sáng trắng.
"Một đám ô hợp cặn bã."
Dạ Tinh Thần biểu hiện ánh mắt xem thường tột cùng, từ tầm mắt có thể thấy những người này sắp tiếp cận thân, tay phải nắm chặt thanh Hàn Phong Kiếm, tay trái rút kiếm ra khỏi võ.
"Bang —— —— "
Kiếm ảnh lấp lóe, ánh sáng lấp lóe.
Hưu! Hưu! Hưu!
Dạ Tinh Thần trong một hơi xuất bao nhiêu kiếm, dùng mắt thường rất khó để nhìn ra!
Nhưng vào lúc kiếm ảnh tiêu tán, hơn hai mươi tên thành viên Liệp Sát Tổ đang nhào tới, toàn bộ giữ nguyên động tác đứng tại chỗ!
"Đạp."
"Đạp."
Dạ Tinh Thần từ khe hở giữa đám người bước từng bước xuống, nhìn thẳng tên phó tổ trưởng có tu vi Võ Sư nhất phẩm, lời nói lạnh lẽo được phát ra:
"Ngươi, biết chết là cảm giác thế nào không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.