Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 225: Đợi bọn chúng xuống, toàn bộ giết sạch!




Lê Lạc Thu đã tới Hắc Ưng Sơn trước một ngày, trên đường có để lại ký hiệu, thành công tụ hợp với Quân Thường Tiếu đến sau.
Thời gian này, nàng đã dò xét địa hình của Hắc Ưng Sơn, làm ra bản địa đồ đơn giản.
Làm việc rất chuyên nghiệp.
Đổi lại Dạ đế đại nhân của chúng ta, chắc chắn không làm được.
Quân Thường Tiếu tỉ mỉ quan sát địa hình Hắc Ưng Sơn, bắt đầu suy nghĩ tiêu diệt Hắc Ưng Đường như thế nào?
Dẫn đệ tử trực tiếp giết vào?
Đây khẳng định là não có vấn đề, mới làm được chuyện này.
Rất lâu sau.
Quân Thường Tiếu chống cằm nói:
“Trên núi Hắc Ưng có cơ quan ngầm hoặc bẫy rập, chúng ta khó mà xác định, cho nên thủ ở giao lộ duy nhất này, ra một người giết một người.”
Tên này có suy nghĩ giống với Dương Trí, đều là ngồi tại cửa địa bàn của người ta giở trò quỷ.
Lê Lạc Thu nói:
“Chưởng môn tiêu diệt đám người Hắc Ưng Đường, cũng đã hơn nửa tháng rồi, bọn chúng có lẽ đã bắt đầu phái người điều tra.”
“Nếu như nhận được thông tin, nhất định sẽ có hành động gì đó, trốn ở giao lộ tập kích là cách ổn thỏa nhất.”
Nàng đã sớm trang bị QBU-88, đương nhiên hy vọng có thể bí mật giết người.
Quân Thường Tiếu sau một hồi suy nghĩ sâu xa, lập tức ra lệnh cho đệ tử thủ ở giao lộ ra vào duy nhất của Hắc Ưng Sơn.
Lê Lạc Thu dẫn đầu một nhóm thành viên Tế Vũ Đường, mai phục phía bên phải, đồng thời chống lên QBU-88 đã được sạc đạn lên nòng.
Phía bên trái do Quân Thường Tiếu phụ trách, lệnh cho Tiêu Tội Kỷ đứng trên cây to cao nhất, đồng thời chống khẩu súng QBU-88 lên.
Đáng tiếc, không có pháo đại bác của Italy.
Nếu không, đứng ở chân núi, trực tiếp nã pháo tấn công vào tổng bộ của Hắc Ưng Đường, chơi vậy mới đủ sảng khoái.
Độc Xà dẫn hơn mười thành viên mai phục ở phía trên cách hai trăm mét.
“Xà huynh.”
Lý Thượng Thiên cũng đi theo, căng thằng thấp giọng nói:
“Phải… phải giết người sao?”
Độc Xà trốn trong chỗ tối đạp một cái vào chân hắn, thấp giọng nói:
“Mẹ nó đừng run nữa, đi lên cây quan sát cho ta.”
Lý Thượng Thiên nhảy lên cây, hai chân vẫn run, mặt khổ sở nói:
“Ta nào có muốn đâu, thế nhưng ta không khống chế được bản thân.”
Mặc dù hắn sinh ra và lớn lên ở Tinh Vẫn đại lục, không ít lần giết gà giết vịt nhưng chưa từng giết người, lúc đến thì vênh váo ngạo mạn, khi chân chính xuất trận chắn chắn chân mềm tay run.
Bọn người Trương Vĩ từng trải qua rèn luyện ở Tử Vong Cốc, có giết cũng chẳng qua chỉ là hung thú, vì thế tinh thần hơi có chút căng thẳng.
Trong những đệ tử ở đây, người có tâm tình ổn định nhất là Dạ Tinh Thần, bởi vì kiếp trước hắn giết người không kể xiết.
Quân Thường Tiếu dẫn theo bọn họ chính là vì muốn rèn luyện tâm tính, có thể thích ứng với sự tàn khốc của thế giới này, mà không phải là hoa cảnh chỉ biết ở môn phái tu luyện.
“Chưởng môn.”
Ở trên cây, Tiêu Tội Kỷ dán sát mắt vào ống ngắm 8x, thấp giọng nói: “Trên núi có người xuống.”
“Bao nhiêu người?”
Quân Thường Tiếu nói.
Tiêu Tội Kỷ từ đầu đến cuối ngắm định vào sơn môn của Hắc Ưng Đường, nói: “Khoảng một trăm người.”
“Nhiều vậy luôn?”
Quân Thường Tiếu xoa cằm thì thầm:
“Lẽ nào bọn chúng đã điều tra ra được đồng bọn bị giết, cho nên quyết định chơi lớn với Thiết Cốt Phái ta?”
“Chưởng môn.”
Lê Lạc Thu cũng thông qua ống ngắm 8x nhìn thấy, thấp giọng nói:
“Bước đi của đám người này vững vàng, thực lực có lẽ không yếu đâu.”
“Đưa súng cho bổn tọa.”
“Soạt!”
Tiêu Tội Kỷ theo thói quen đưa súng đến.
Quân Thường Tiếu đeo Kính Râm Chống Nắng lên, dán mắt vào ống ngắm 8x, lần lượt dò xét sức mạnh của đám người đó.
Một trăm đệ tử này của Hắc Ưng Đường, thấp nhất là Võ Đồ ngũ phẩm, trong đó có hơn hai mươi tên Võ Đồ đỉnh phong và hai tên Võ Sư nhất phẩm.
“Chậc chậc..”
Quân Thường Tiếu thì thầm:
“Thực lực có hơi mạnh đấy.”
Hơn một trăm người, thấp nhất là tu vi Võ Đồ ngũ phẩm, chắc chắn đây là muốn đi hành sự, nếu không sẽ không cần quy mô lớn như thế.
“Chưởng môn.”
Lê Lạc Thu từ đầu đến cuối quan sát, nói:
“Bọn chúng nhất định muốn đi Thiết Cốt Phái.”
“Hửm?”
Quân Thường Tiếu nói:
“Làm sao ngươi biết?”
Lê Lạc Thu cười nói:
“Một sát thủ chuyên nghiệp, cần phải thành thạo ngôn ngữ miệng nha.”
Khoảng cách xa như vậy, thông qua ống ngắm, nhìn chuyển động môi của bọn chúng khi nói chuyện để phiên dịch ra, quá có tính chuyên nghiệp rồi!
Đám người Độc Xà, Sơn Miêu vô cùng hâm mộ.
Thần Ngữ Chi Thuật, bên trong Tế Vũ Đường chỉ có lão đại biết, bọn họ đã từng học qua, tiếc rằng trước sau không thể nắm bắt được điểm chủ chốt.
...
Trên bậc đá ở sườn núi.
Tổ trưởng Liệp Sát Tổ đi ở phía trước, phó tổ trưởng và đám thành viên theo sát phía sau, bởi vì là đi điều tra nên trước tiên không cần vội vã.
“Đại ca.”
Phó tổ trưởng hơi coi thường nói:
“Chỉ là một bát lưu môn phái, lão đại phái chúng ta đi điều tra, có phải là có chút việc bé xé ra to không?”
“Phải đấy.”
Một thành viên khác nói:
“Liệp Sát Tổ chúng ta, năm đó chọi cứng với cả lục lưu môn phái, hiện giờ đi điều tra một cái Thiết Cốt Phái nhỏ bé, không phải dùng dao mổ bò để giết gà sao.”
Tổ trưởng trong lòng không vui, nhưng vẫn nói:
“Mẹ nói ít than phiền đi, lão đại đã mệnh lệnh cho chúng ta, Liệp Sát Tổ chúng ta nhất định phải thuận lợi hoàn thành.”
“Đại ca.”
Phó tổ trưởng nói:
“Lão đại nói, chỉ cần xác định xong huyết khí của phó đường chủ là có thể hành động, theo ta thấy, đến lúc đó trực tiếp tiêu diệt Thiết Cốt Phái, cần gì phải giở trờ quỷ đâu chứ.”
“Dương tiên sinh nói rồi, Thiết Cốt Phái không đơn giản, chúng ta vẫn nên thận trọng thì hơn.”
Tổ trưởng nghiêm túc đáp.
“Phi..”
“Lại là cái tên Dương tiên sinh âm hồn bất tán.”
Phó tổ trưởng và những không khác biểu lộ khuôn mặt đầy khinh bỉ.
Võ giả tà phái, coi trọng nhất là tàn sát tàn bạo, thứ ghét nhất chính là loại người việc gì cũng suy nghĩ nhiều.
Nếu không phải là đường chủ vô cùng tin tưởng, việc gì trước mỗi lần hành động, há có thể kiềm chế tính nóng nảy nghe sắp xếp của hắn.
“Hừ hừ.”
Một tên thành viên cười lạnh nói:
“Đại ca, nghe nói các cô nương ở quận Thanh Dương rất xinh đẹp, Thiết Cốt Phái đó nhất định cũng có nữ tử bất phàm.”
“Khà khà..”
Một tên thành viên khác hứng thú nói:
“Nhị cẩu tử, còn chưa xuống đến sơn môn đã nhớ thương nữ nhân rồi sao?”
“Nhị cẩu tử chính là hỏa lực dồi dào, một ngày không thấy nữ nhân vội muốn nhảy tường.”
“Theo ta thấy, không tiết chế dục niệm lại, sớm có ngày chết trong tay nữ nhân.”
Mọi người bàn tán đầy hứng thú.
Thành viên được gọi là Nhị cầu tử cãi nói:
“Không phải có một câu nói này nói rất hay sao, chết dưới tay mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu còn gì? Lão tử chính là thích nữ nhân, chết trong tay nữ nhân cũng cam tâm tình nguyện.”
Tổ trưởng cười nói:
“Trong thời gian này cũng chẳng có hành động gì cả, các huynh đệ cũng nín nhịn lâu rồi, đợi xác nhận Thiết Cốt Phái là hung thủ, các ngươi có thể thoải mái phát tiết lên nữ đệ tử của bọn chúng.”
Nhị Cẩu tử lập tức mắt sáng lên như sao.
Những thành viên ham mê tửu sắc cũng vô cùng mong đợi.
Từ đó, trên đường xuống núi, chủ đề từ đầu đến cuối xung quanh nữ nhân quận Thanh Dương, nữ đệ tử Thiết Cốt Phái.
Phiên dịch mỗi lời nói của bọn chúng, đôi mắt câu dẫn mê hồn của Lê Lạc Thu sát khí nổi lên, nói:
“Các ngươi hôm nay đều phải chết!”
Quân Thường Tiếu cũng thông qua ống ngắm, mặc dù không khởi động chức năng tăng cường, khó có thể nghe được bọn chúng nói gì, nhưng từ nụ cười thô tục là có thể biết được, chắc chắn chẳng có lời lẽ nào tốt lành.
Từ giọng nói của Lê Lạc Thu, lại phán đoán thêm ám chỉ Thiết Cốt Phái, vì thế ánh mắt hắn liền trở lên lạnh lẽo, nói:
“Đợi bọn chúng xuống, toàn bộ giết sạch.”
Chúng đệ tử nhận lệnh, bắt đầu điều động linh lực.
Lý Ngọc Hoa và một bộ phận đệ tử, lấy Kiên Thiết Thuẫn và Bá Vương Thương ra.
Các thành viên của Tế Vũ Lầu đang ẩn nấp ở chỗ tối, cũng nắm chặt các loại ám khí trong tay, chỉ cần đám người kia đi vào khu vực tấn công, lập tức vô tình chào hỏi.
Không khí trở lên lạnh lẽo tiêu điều!
Thành viên Liệp Sát Tổ từ trên núi đi xuống, rõ ràng không biết được có người mai phục ở cửa nhà mình.
Bọn chúng vẫn không kiêng nể gì bàn tán về nữ nhân, bởi vì khoảng cách càng ngày càng gần, những lời không thể lọi tai đều truyền đến.
“Hừ hừ.”
Ánh mắt sáng của Lục Thiên Thiên lạnh đi, bàn tay ngọc ngà bắt đầu tụ hợp khí lạnh.
“Hửm?”
Đúng lúc này, tổ trưởng dường như nhận ra điều gì đó, nhìn về phía bụi cỏ bên phải bậc thang, lạnh giọng nói:
“Có người.”
Các thành viên vốn đang cười cợt nhả, chớp mắt nghiêm túc lại, cùng nhau đưa ánh mắt nhìn sang, khóa chặt mục tiêu là Lý Thượng Thiên đang run rẩy ngồi trên cây.
“Ông nội nó chứ!”
Độc Xà ẩn nấp trong chỗ tối, nội tâm sụp đổ nói:
“Đúng là đồng đội ngu như heo mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.