Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 627:




Chương 627

Trên đường, Đằng lão đã đem thông tin cơ bản và thiên phú Nho đạo của Lâm Tiêu nói cho những người này biết.

Đều là những thông tin công khai, cho dù ông không nói, những người này sau khi trở về, tùy ý nghe ngóng còn có thể biết nhiều hơn ấy chứ.

“Lão phu không giỏi nói dối, thiên phú nho đạo của tiểu bằng hữu Lâm Tiêu, chỉ e là ngàn năm có một.” Đằng lão chậm rãi nói.

Khi đoàn người gần tới cổng vào của chiến trường ngoại ma.

Ầm ầm!!

Chiến trường ngoại ma phát ra một âm thanh chấn động chói tai.

Mặt đất rung chuyển, toàn bộ trời đất giống như là sắp sụp đổ.

Trong đám người của Đằng lão, có vài Nho giả không kiên trì nổi, trực tiếp ngã vật ra đất, không thể đứng dậy nổi.

“Mọi người xem, kia…kia hình như là tà ma!”

“Trời ạ! Sao đột nhiên lại có nhiều tà ma vậy.”

“Bọn chúng muốn làm gì, hình như là muốn đánh vỡ tầng ngăn cách giữa chiến trường ngoại ma và thế giới bên ngoài.”

“Ra rồi, có một vài tà ma thực lực yếu ra rồi!”

“Đáng ghét!! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy!”

Nhìn đám tà ma va vào biên giới kết giới phong ấn như muốn liều cái mạng vào vậy.

Đám người Đằng lão đều ngây ra. Lẽ nào cơn bạo động trước đó đều là dùng phương thức này mà xông ra ngoài thế giới của bọn họ ư? Hình như có gì đó không đúng.

“Rắc!!” Một âm thanh nứt vỡ khe khẽ vang lên.

Kết quả là kết giới của chiến trường ngoại ma xuất hiện một vết nứt mảnh.

“Không hay rồi, những tà ma này muốn xông ra khỏi nơi này, tiến vào trong thế giới của chúng ta.”

“Các, các ngươi mau nhìn những tà ma phía sau đi, hình như có một tên Tà ma Sinh Tử Cảnh đang chỉ huy, mà không chỉ có một tên.”

“Lên!! Toàn bộ xông lên chặn đám tà ma này lại.”

“Đúng, không thể cho bọn chúng chạy ra ngoài.”

“Giết!!!”

“Trấn Ma Thi!”

“Phong Sát Lệnh!”

Các Nho giả đều không chút do dự, đồng loạt thi triển thần thông Nho đạo của mình, chém giết về phía đám yêu ma đang xông ra kia.

Với vết nứt phong ấn hiện tại, có thể chạy ra đều là những tà ma có đẳng cấp thấp.

Cho nên, dưới sự tấn công của các Nho giả, chúng đều không có chút lực phản kháng nào, từng tên một biến mất khỏi chiến trường.

Nhưng lượng tà ma công kích càng ngày càng mạnh, vết nứt phong ấn càng ngày càng lớn. Thực lực của những tà ma từ bên trong chạy ra cũng càng ngày càng lớn.

Dần dần, những Nho giả đều cảm thấy hao lực. Tâm trạng của bọn họ càng ngày càng suy sụp.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ cũng không kiên trì được bao lâu nữa đâu.

“Đằng lão, thế này…thế này thì phải làm sao đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.