Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 113:




Chương 113

Hắn không để ý trong mắt Mục lão ánh lên sự giảo hoạt và có cả mong chờ, lại thêm một chút hả hê.

Lâm Tiêu cũng vì mấy đồ này mà cảm thấy kinh hỷ. Mục lão đúng là có mối quan hệ rộng rãi. Ngay cả tông môn Lưu Vân cách đây tới ngàn dặm cũng có quen. Hơn nữa còn có thể gặp trực tiếp tông chủ.

Còn về chuyện đây là thật hay giả, Lâm Tiêu cũng chưa bao giờ nghi ngờ Mục lão. Dù gì thì một tờ giấy nợ trước đây cũng giúp hắn thu lợi.

“Mục lão, tờ giấy nợ này ngài từ đâu mà có?” Lâm Tiêu nghi ngờ hỏi một câu.

“Khụ khụ, tiểu tử này hỏi lắm thế, ta lừa được ngươi chắc?” Mục lão nghiêm mặt, cố gắng che giấu sự kỳ quặc trong ánh mắt.

“Không dám, vậy tiểu bối phải cám ơn Mục lão.” Lâm Tiêu thực sự ôm lòng cảm kích Mục lão.

Hắn còn chưa bái người ta làm sư phụ, nhưng thái độ của Mục lão đối với hắn giống như đã đồ đệ của bản thân. Đây đúng là người tốt, sau này phải tôn sư trọng đạo mới được.

“Được rồi, được rồi, mau đi đi, đường đi Lưu Vân tông xa lắm, ngươi không phải vội tu luyện để kịp đi di tích Vô Cực hay sao? Còn mười ngày nữa thôi là di tích mở ra rồi, Lưu Vân tông cách di tích không xa, ngươi mau đi cho kịp.” Mục lão thúc giục.

Lâm Tiêu không cảm thấy có chỗ nào kỳ quái cho nên cũng vội vã xuất phát.

“Chuyện kia…..” Lâm Tiêu đột nhiên nói một câu: “Mục lão, ngài có phi thuyền không, cho ta mượn một chuyến?”

Muốn đi từ Kiếm Ma tông tới Lưu Vân tông thì phải đi qua khu rừng yêu thu. Với thực lực của bản thân đương nhiên hắn không sợ, nhưng dù sao cũng sẽ gặp ít rắc rối.

“Cái gì cơ? Phi thuyền? là cái gì, ngươi đang nằm mơ à?” Mục lão trợn mắt lên nhìn hắn.

Ông căn bản chưa bao giờ nghe thấy thứ đồ này, cũng không biết tên tiểu tử này nghe được từ đâu nữa.

Lâm Tiêu do dự một lúc, Kiếm Ma tông là một trong thập đại tông môn đứng đầu Đại Ngụy. Đây không phải là tiểu thuyết huyền huyễn sao?

“Vậy, yêu thú biết bay chắc là có nhỉ.” Lâm Tiêu vẫn cố gắng hỏi.

Mục lão nhăn mặt nhăn mày.

“Tên tiểu tử nhà ngươi mà thành thật đi ngay đi. Đợi ngươi luyện lên Toàn Đan là bay được ngay!”

“Tông môn chúng ta không có nuôi dạy dã thú, ai nuôi mấy thứ đó làm gì, ngâm rượu uống chắc?”

Sau vài câu này thì Lâm Tiêu cũng bị đuổi ra ngoài. Hắn lập tức rời khỏi Kiếm Ma tông bắt đầu đi về phía Lưu Vân tông.

Mục lão ở trong Tàng Công Các nhìn Lâm Tiêu đi xa dần, lòng tự nhủ: “Tên tiểu tử, Cảnh lão quỷ tặng ngươi cơ duyên tốt. Ta đây cũng không thể kém được, hehe. Để xem ngươi có nhận được không, không, có thể nắm bắt được không.”

……

Ở một bên khác, Lâm Tiêu đã bước vào khu rừng yêu thú. Nếu không đi ngang qua rừng thì sẽ phải đi đường vòng rất xa, mà thời gian lại có hạn. Hơn nữa nếu có thể đi ngang qua rừng yêu thú thì chỉ cần ba ngày là tới Lưu Vân tông, sau đó lại dùng hai ngày để tới di tích Vô Cực.

Thời gian không còn nhiều, vẫn nên tìm cách tiết kiệm thời gian.

Hai ngày sau Lâm Tiêu đã đi được vào sâu bên trong rừng yêu thú. Một con yêu thú thân cao tới bốn mét đang nằm gần hồ nước nhìn hắn chằm chằm.

Yêu thú Luân Hải cảnh, Hổ m Hắc. Sức lớn, tốc độ nhanh, lúc nộ lên còn có thể phát huy kỹ năng, lúc bạo phát sức sẽ lớn gấp đôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.