Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 112:




Chương 112

“Kiếm ý, đao ý, quyền ý đều là một cảnh giới. Cảnh giới tốc độ, cảnh giới luyện đan, luyện hoả v.v…đều có thể luyện lên Hoá Đỉnh cảnh…..”

Mục lão nhẹ nhàng giảng giải, Lâm Tiêu chăm chú lắng nghe.

“Mục lão, vậy một người có thể hoàn toàn lĩnh ngộ được hai loại cảnh ý, sau đó lại Hoá Đỉnh cảnh, vậy có phải sẽ càng thêm mạnh không.” Lâm Tiêu nghĩ một lát rồi hỏi.

“Đương nhiên rồi, nhưng hầu như chưa có ai lĩnh ngộ được hoàn toàn, ít nhất là ta chưa bao giờ nghe thấy thế. Lĩnh ngộ cảnh ý rất khó, cần phải có ngộ tính và cơ duyên, lĩnh ngộ một loại cảnh ý đã khó, chưa nghe ai có thể lĩnh ngộ được hai loại.” Mục lão nói.

Ài.

Hắn bây giờ cách Hoá Đỉnh cảnh chả biết còn bao xa.

“Khó sao? ta cảm thấy rất dễ dàng mà.” Lâm Tiêu tự nói với bản thân

Dễ dàng? Mục lão nghe thấy Lâm Tiêu lẩm bẩm thì trợn tròn cả mắt, cảm giác như có một ngụm máu sắp trào ra khỏi cổ.

Ông bước vào cảnh giới Toàn Đan đã mười mấy năm nay, tu luyện đạt tới Toàn Đan cảnh hậu kỳ, nhưng ngộ tính mới được bậc 6. Cũng bởi vì ngộ tính của ông là Luyện Thể cảnh, so với các cảnh khác thì khó hơn nhiều.

Nhưng tên tiểu tử này vừa mới bảo lĩnh ngộ cảnh ý rất dễ rằng. Mục lão định nói Lâm Tiêu vài câu, lại nhớ ra tu vi của đối phương là Tụ Linh cảnh viên mãn, lĩnh ngộ kiếm ý bậc 3 rưỡi. Với mức độ như vậy nói là dễ dàng thì cũng không phải quá đáng.

Một lúc sau Mục lão nuốt không nổi cục tức này nhưng cũng chả xả nổi ra. Đành đắng cay chấp nhận. Sao lại gặp phải một tên tiểu gia hoả biến thái thế này chứ.

Lâm Tiêu hình như cũng thấy bản thân nói ra câu này có chút không thích hợp, hắn có thể thấy dễ dàng vì ngộ tính của hắn rất cao. Nhưng với người khác mà nói, lĩnh ngộ được cảnh ý so với tu luyện đúng là khó hơn rất nhiều.

“Mục lão, nếu không có chuyện gì thì tiểu bối xin phép cáo lui.” Lâm Tiêu chuẩn bị rời đi.

“Đợi chút, Lâm Tiêu, ngươi thật sự muốn tìm một bộ luyện Thân Pháp đỉnh cấp, không phải là không có loại này.” Ngữ khí của Mục lão đã dịu xuống.

Câu này làm cho Lâm Tiêu cũng thấy bất ngờ. Chuyện gì vậy, dáng vẻ muốn mắng người lúc nãy đâu rồi, sau tự nhiên lại dịu dàng thế.

“Khụ, xin được thỉnh giáo Mục lão.” Lâm Tiêu quay lại.

Hắn thật sự muốn tìm một bộ luyện Thân Pháp đỉnh cấp. Có ngộ tính tốt như vậy mà không tranh thủ thì đúng là phí của.

Mục lão lấy ra một viên ngọc, miệng lẩm nhẩm gì đó cứ như đang nói chuyện vậy.

Lâm Tiêu không nghe thấy gì cả.

Sau khoảng hai nhịp thở Mục lão đưa viên ngọc và một mảnh giấy qua rồi nói.

“Đi qua khu rừng yêu thú khoảng ba trăm dặm về hướng bắc sẽ đến địa bàn của tông môn Lưu Vân. Tông môn Lưu Vân cũng là một trong mười tông môn lớn nhất ở vương triều Đại Ngụy. Bọn họ giỏi về Thân Pháp, nếu nói về tốc độ thì có thể là đỉnh nhất.”

“Đây là giấy nợ và thư giới thiệu của ta, ngươi cầm đồ này tới tông môn Lưu Vân tìm tông chủ của bọn họ, chắc chắn có thể chọn được một bộ luyện Thân Pháp đỉnh cấp.”

Biểu tình của Mục lão cực kỳ nghiêm túc. Lâm Tiêu nghe thấy Mục lão nói vậy thì vội vã nhận lấy đồ và thư giới thiệu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.