Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 848: Giết hết linh tiêu tông




Rầm.
Sau khi Bạch Đỉnh Thiên và Từ Thương Uyên nói xong, một luồng khí tức mạnh mẽ bùng nổ sau lưng bọn hắn.
Ngay sau đó, vô số bóng người nhảy lên trên không, hòa thành đàn châu chấu rậm rạp lao vào trong thành Thiên Hòe.
Bóng kiếm ngập trời quét xuống.
Đệ tử Linh Tiêu Tông đóng trong thành thiên hòe nhìn thấy dòng người quần công cuồn cuộn không thấy cuối kia thì tái mét mặt mày.
Điện chủ Địa Điện và điện chủ Anh Điện vội vàng lao đến, thấy cả tòa thành lâm vào hỗn loạn, vẻ mặt hai người họ cũng cực kì nặng nề. Sau khi thở hắt ra, mắt hai người lóe lên ánh sáng lạnh thấu xương, trầm giọng quát: Đệ tử Linh Tiêu Tông, nghênh chiến!"
"Giết"
"Giết hết Linh Tiêu Tông!"

Liễu Huyền Sách đứng trên không trung gào lên một tiếng kinh thiên động địa.
Ngay tức khắc, cuộc chiến tàn khốc và hỗn loạn chính thức bắt đầu.
Đệ tử Linh Tiêu Tông không hề ngần ngừ, họ biết đây là nơi hiểm yếu cuối cùng của Linh Tiêu Tông.
Nếu vẫn tiếp tục lui lại, Linh Tiêu Tông sẽ bị hủy diệt hoàn toàn. Vì vậy, dù Thiên Ma Cung và Thất Huyền Tông có bắt tay với nhau lao vào tấn công, nhân số đông đảo, bọn họ vẫn lao lên nghênh chiến.
Vô số con ngươi chứa đầy sát ý đỏ tươi khóa chặt trên người kẻ địch, luồng khí hung bạo xông lên tận trời, như muốn nhuộm khoảng đất trời trắng bạc này về màu đỏ. Ít ai có thể tưởng tượng được khung cảnh chém giết này sẽ chấn động tới cỡ nào.
Mỗi lần có bóng kiếm đổ xuống, một mạng người sống sờ sờ lại mất đi. Máu phun nhuộm hồng mặt đất, cũng biến thành Thiên Hòe thành một tòa luyện ngục biển máu chân chính.
Ở đầu bên kia, sau khi cảm nhận được có kẻ địch xâm nhập, Phương Thanh Điệp cũng nhanh chóng bay tới cửa sơn môn. Nàng ta nhìn thấy trưởng lão Cảnh Thương nát thành bãi bùn, cùng tinh bàn vỡ ra làm chục mảnh, vẻ mặt lập tức. âm trầm.
Nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tân Thạch Long đang mỉm cười ấm áp thì không thể nén nổi cơn giận trong lòng nữa.

"Tân Thạch Long, tên súc sinh đáng chết này. Linh Tiêu Tông làm gì có lỗi với ngươi mà ngươi lại phản bội sư môn. Hai lão già Từ Thương Uyên và Bạch Đỉnh Thiên hứa cho ngươi cái gì mà ngươi lại làm ra chuyện như vậy!" Phương Thanh Điệp quát lên dữ tợn.
Tân Thạch Long vẫn mỉm cười, thản nhiên nói: "Phương cô nương, ai chẳng hướng về chỗ cao mà đi, nhưng Linh Tiêu Tông cứ mãi bảo thủ cũ kỹ. Vạn Trọng Sơn thân làm tông chủ mà gàn bướng hồ đồ, đầu óc già rồi ngu xuẩn, Linh Tiêu Tông dưới sự dẫn dắt của ông ta đã dần đi vào lòng đất rồi!"
"Chỉ cần Linh Tiêu Tông bị diệt, Tân Thạch Long ta sẽ hoàn toàn thay thế được hẳn, trở thành bá chủ mới của vùng này. Đến khi ấy, ta sẽ lập ra một tông môn hoàn toàn mới!"
"Phương cô nương, hay là... liên thủ với ta đi. Làm tông chủ phu nhân của ta, đến khi ấy, ta cho nàng nhiều tài nguyên tu luyện hơn, đưa nàng đến cảnh giới Bất Diệt chân chính, được không?”
"Cút mẹ nó tông chủ phu nhân nhà ngươi đi!" Phương Thanh Điệp cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, chửi bậy một câu, sau đó cơ thể mềm mại bay đến trước mặt hắn ta, hung hăng bổ một kiếm.
Tân Thạch Long sớm đã đoán được, đánh ra một chưởng. Linh lực Thiên Ma cuồng bạo dễ dàng đánh bay kiếm của Phương Thanh Điệp.
"Phương cô nương, đừng nóng nảy quá, đừng để mình giống bà già Hàn Giang Tuyết kia, mở mồm là chửi bậy!" Tân Thạch Long cười khẽ.
Cơ thể Phương Thanh Điệp bị đánh bay, gương mặt lộ vẻ khiếp sợ: "Cảnh giới Vạn Pháp tầng thứ tám ư, sao có thể chứ?"
Phải biết rằng trước đấy thực lực của Tân Thạch Long cao nhất cũng chỉ là tầng thứ tư cảnh giới Vạn Pháp, chỉ trong thười gian hai tháng ngắn ngủi, sao hắn ta có thể đột phá được bốn tầng chứt
"Ha ha!" Tân Thạch Long cười khẽ, bỏ đi chiếc áo khoác màu đen khoác trên người.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.