Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 694: Cô đang nói gì vậy




Nhưng mà, hắn ta vừa nói xong, một cơn lốc xoáy linh lực đã bắt đầu bao phủ từ xa tới, mạnh mẽ hất tung vị hoàng tử của nước Ngụy ra ngoài.
"Kim Quốc ta đây còn chưa nói, Ngụy Quốc của ngươi là thứ gì!"
Mấy bóng người nhanh chóng vút lên, người cầm đầu cũng chính là Kim Vũ Dương của Kim Quốc!
Ngoài mấy người bọn họ ra, Thất Huyền Tông, Nam Quốc, nước Tống, mấy hoàng tử của đại quốc cũng lần lượt tới đây!
Phương Thanh Điệp nhìn thấy tình hình này thì bất giác căng thẳng, linh lực vận chuyển quanh người, bắt đầu đề phòng họ.
Nàng biết, tấm bia đá là một củ khoai lang nóng bỏng tay, có lẽ phải trải qua một hồi long tranh hổ đấu mới có thể cướp được!
"Ánh mắt của thằng nhóc này ghê thật, không ngờ cách xa như vậy mà cũng chọn được bia đá này!"

"Mặc dù có rất nhiều người lựa chọn nó, nhưng mà yên tâm, ta sẽ giúp ngươi!"
"Lát nữa có đánh, ta sẽ giúp ngươi cản bọn họ, ngươi nhân cơ hội truyền linh lực vào tấm bia đá này, vào bí cảnh trong động phủ trước nhé!"
Phương Thanh Điệp năm chặt kiếm, ánh mắt lóe lên vẻ ác liệt, nàng trịnh trọng nói.
"Hả?" Trần Mộc mơ màng nhìn về phía người kia, "Cô đang nói gì vậy?"
Phương Thanh Điệp nghi ngờ hỏi: "Không phải ngươi chọn tấm bia đá này sao? Ta đang giúp ngươi mài"
"Ai nói với cô là ta chọn tấm này, ta chỉ vào tấm phía sau ấy!" Trần Mộc nói.

Phương Thanh Điệp hơi biến sắc, nàng vội vàng nhìn theo hướng mà Trần Mộc vừa chỉ, phía sau bia đá có một tấm bia đá thấp nhỏ khác.
Tấm bia này không thể nói là tầm thường được nữa, mà phải nói là nó không giống một tấm bia mộ rồi!
Những bia đá khác dù có hơi thô ráp và hiện đầy dấu vết loang lổ, nhưng dù sao cũng là một tấm bia hoàn chỉnh.
Mà tấm bia đá này đã không lành lặn thì thôi, mặt bia cũng biến mất chỉ còn lại một gò đất bé nhỏ mà thôi!
Huống hồ, Phương Thanh Điệp cũng không hề cảm ứng được bất kỳ gợn sóng kiếm ý nào phát ra từ nơi đó!

"Ngươi... Ngươi... Phương Thanh Điệp kinh ngạc không nói năng gì được, nàng không nghĩ được, tại sao Trần Mộc lại chọn cái mộ này?
"Ngươi cái gì mà ngươi, một lũ ngớ ngẩn như thế, cô cũng muốn bắt chước ngu sỉ giống họ sao?" Trần Mộc khinh thường nói.
Với khả năng cảm ứng của hắn, mặc dù tấm bia này đã gấy, nhưng trong đó lại che giấu kiếm ý như sóng triều biển rộng, bề ngoài thì không hề biến sắc, nhưng thực ra ở sâu bên trong lại mạnh đến vô ngần!
Chủ nhân lúc còn sống của tấm bia đá này chí ít cũng là một kiếm tôn!
Còn với bia đá trước mặt, tuy rằng kiếm ý của nó rất mạnh, là người ác liệt nhưng lại không khiêm tốn, cũng chỉ là kẻ miệng cọp gan thỏ mà thôi, cho dù kiếm ý có mạnh nhưng cũng chỉ ở cấp bậc kiếm tôn!
Vì lẽ đó, từ lúc mới bắt đầu, tâm mắt của đã không dừng lại trên tấm bia đá có kiếm ý mạnh mẽ đó, mà lựa chọn tấm bia đứt đoạn ở sau lưng.
"Ngươi xác nhận sao?" Phương Thanh Điệp nở nụ cười cay đăng, trong đáy mắt là vẻ nghỉ ngờ không thôi.
"Cứ nghe ta là được, đợi lát nữa bọn họ bắt đầu cướp đoạt tấm bia đá phía trước, chúng ta sẽ cướp tấm bia đá phía saul" Trần Mộc nói.
"Ta nghĩ cái sau đó cũng chẳng cần cướp đâu!" Phương Thanh Điệp nói.

Tấm bia đá đứt gãy nửa đoạn này có linh lực yếu ớt, so với tấm bia trước mặt nó thì có lẽ sẽ chẳng có ai để mắt đến.
"Vậy thì chưa chắc!" Trần Mộc híp mắt.
Ánh mắt của hắn bỗng lướt qua đám người trước mặt, nhìn về phía ba bóng người thần bí đang lại gần.
Trong ba bóng người thần bí đó, một người mặc áo bào màu đen thùng thình, hoàn toàn không hề có cảm giác tồn tại giữa đám đông, giống hệt như biến mất, không hề tranh chấp. nổi với ai, cũng không bắt chuyện với người nào, nhưng chính vẻ biết điều đó lại làm cho Trân Mộc càng cảm thấy rất lạ thường!
Từ trên ba người này, có một luồng hơi thở quen thuộc phảng phất tới, khiến cho sát ý trong lòng Trần Mộc có dấu hiệu thức tỉnh!
"Thiên Ma cung rác rưởi, quả nhiên là bọn họ cũng tới.. "
Trân Mộc hơi cúi mắt, hung tợn nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.