Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 693: Sao ngươi biết thân phận




"Sao ngươi biết thân phận của người an táng phía dưới bia mộ này?”
Vạn Lam nhìn về phía Trần Mộc, không hiểu nổi.
Ngay cả Phương Thanh Điệp cũng nhíu chặt mày, nàng vừa khiếp sợ, cũng có phần nghi hoặc
Mỗi cái mộ bia đều vô cùng thần bí, khó mà tìm ra được bất kỳ chỉ tiết bất thường nào, vậy mà Trần Mộc lại có thể nói ra chuẩn xác người được an táng bên dưới bia mộ đó, sao nàng có thể không khiếp sợ cho được.
"Nếu tin lời của ta thì chọn cái này đi. Nếu không tin thì cô tự lựa chọn!" Trần Mộc phất tay, nói vậy.
"Phương tỷ tỷ..." Vạn Lam nhìn sang Phương Thanh Điệp, vẻ mặt hơi xoắn xuýt, bởi vì tấm bia mộ trước mặt quá bình thường!
Đôi mắt Phương Thanh Điệp nhìn về phía Trần Mộc, với khả năng cảm ứng của mình, tuy nàng có thể nhận ra được sóng linh lực bên trong tấm bia mộ kia, nhưng lại không thể cảm ứng người được an táng bên dưới nó!
Bởi vì gợn sóng linh lực này đã quá yếu ớt qua thời gian.
Mà Trần Mộc lại có thể kết luận, người được an tán là một cường giả quyền đạo??
"Tiểu Lam, nghe lời hắn đi!" Phương Thanh Điệp nói.

Chẳng biết vì sao, nàng cảm thấy Trần Mộc sẽ không hại các nàng. Dù sao, ngay cả Kim Đan Bất Diệt hắn còn có thể mang ra chia sẻ với bọn họ, không chừng thằng nhóc này còn có một năng lực đặc thù nào đó!
Nghe vậy, Vạn Lam liếc nhìn Trần Mộc, sau một hồi do dự, nàng ta khẽ gật đầu: "Được, ta đi thử xeml"
Tay của Vạn Lam đặt lên trên bia mộ, linh lực truyền vào, chỉ trong nháy mắt, trên mộ bia đã lóe lên một luồng ánh sáng mạnh chói mắt.
Rào!
Luồng ánh sáng đó không có lực công kích, nó chỉ nhanh chóng bao phủ lấy cơ thể Vạn Lam, ngay sau đó, năng lượng cuốn hút dâng lên, cứ thế nuốt chửng cơ thể của Vạn Lam vào đó, biến mất ngay tại chỗ.
Trong bia mộ có một bí cảnh nhỏ, lúc này đây, Vạn Lam đã bước vào bí cảnh ở bên trong động phủ.
Còn về phần thử thách bên trong bí cảnh này, có lẽ phải dựa vào bản lĩnh của Vạn Lam.
"Còn ngươi, ngươi chọn xong chưa?" Thấy Vạn Lam đã tiến vào bí cảnh, Phương Thanh Điệp không khỏi nhìn về phía Trần Mộc.
Trân Mộc không trả lời mà đưa mắt nhìn về phía sâu nhất trong nghĩa trang, hắn nói: “Đi theo tal"

Nói xong, hắn dẫn đầu đi trước, Phương Thanh Điệp có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn vội đuổi theo.
Hai người đi không lâu thì tới một chỗ ngóc ngách tận sâu trong nghĩa trang, ở đây cũng có một bia mộ cao bằng người, không có bia văn mà chỉ có một tấm bia đá nám đen bị phong hóa!
Khác với những tấm bia khác, mặt ngoài của bia đá này có rấ nhiều vết kiếm, đây không phải là vết kiếm thông thường, trong đó như cất giấu một ý cảnh to lớn nào đó, khiến cho cả tấm bia mộ cũng có cảm giác linh khí dồi dào!
"Đúng là kiếm ý mạnh.. " Phương Thanh Điệp nhìn tấm bia đá này, vẻ mặt thoáng nghiêm túc.
Dù cho sức cảm ứng của nàng không đủ, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được một điều, khi còn sống người được an táng trong này chắc chăn là một vị cường giả kiếm đạo hàng đầu!
Phương Thanh Điệp vô thức đi lên trước, nhưng mà đúng lúc này, Trần Mộc lại đưa tay ra, kéo nàng ấy lại, nói: "Đừng nóng vội!"
Phương Thanh Điệp hơi ngẩn người, đôi mắt nhanh chóng nhìn xung quanh, từng bóng dáng trẻ tuổi liên tục áp sát về phía này.
Có lẽ bọn họ cũng cảm nhận được kiếm ý cổ xưa mạnh mẽ ở đây giống như họI
Chỉ cần là người có mắt nhìn một chút đều có thể đoán được vết kiếm tràn ngập ở trên bial
"Các vị, tấm bia đá này là do bản vương phát hiện trước, cho nên... Mong các vị nể mặt, chờ bản vương rời khỏi mộ kiếm đã, Ngụy Quốc chắc chắn sẽ hậu tại!"
Một thanh niên không đợi nổi đứng ra, ôm quyền nói với mọi người.
Phương Thanh Điệp nhận ra hắn, đây là một vị hoàng tử của nước Ngụy.
Ẩm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.