Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 802: Thu phục mọi người (2)




- Cái..., cái gì? Đại ma? Thánh khí?
Những người kia biến sắc, tuy bọn họ không biết cái gì là đại ma cùng thánh khí, nhưng nghe qua chắc là rất lợi hại, trên mặt Cố Nguyệt Sinh đầy giận dỗi, nói:
- Ngươi muốn hại chúng ta sao?
Lý Vân Tiêu khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói:
- Cố Nguyệt Sinh, lời này của ngươi ta thực không thích nghe. Lúc trước thái cổ cương phong tàn sát một hồi, khi đó thả các ngươi ra ngoài thì ai có thể còn sống? Hiện tại tuy bên ngoài có đại ma, nhưng trước mắt đã bị thái cổ cương phong vây khốn, nhất thời nửa khắc ra không được, các ngươi hiện tại đi ra ngoài, ít nhất nửa canh giờ là an toàn.
Sắc mặt sáu người âm tình bất định, lúc trước thái cổ cương phong tàn sát một hồi làm bọn họ sợ hãi, lại có tồn tại chống được thứ này, cho dù cho mình nửa canh giờ trốn chạy để khỏi chết cũng không an toàn chút nào cả.
Nhạc Cửu Lâm nhịn không được nói:
- Ngươi không thể tìm nơi an toàn thả chúng ta sao?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Thực xin lỗi, chỗ này thập phần nguy hiểm, các ngươi có đi hay không. Hô các ngươi tới, cũng chỉ là muốn nói với các vị và lão Viên biết, ta luôn luôn nhất ngôn cửu đỉnh, nói là làm.
Viên Cao Hàn cũng im lặng một hồi, loại lời này đúng là không nuốt lời, nhưng mà...
Sáu người đều chán nản, trong lúc nhất thời do dự bất định, nếu bỏ qua cơ hội lần này, lần sau không biết tới bao giờ.
Đoạn Việt nhìn qua hả hê, cười nói:
- Ta thấy các ngươi trực tiếp quy vào dưới trướng Vân thiếu dưới là tốt rồi, đừng muốn nghĩ đào tẩu cái gì đó, như vậy không phải không có cách rời đi.
Lý Vân Tiêu nhìn qua ba người trong thánh hỏa điện, nói:
- Ba người các ngươi có thể lưu lại, ta có giao tình không tệ với Diệp Phàm, cũng hắn dùng Nặc Á Chi Chu đưa ta tới bên kia tinh không, lần sau gặp lại Diệp Phàm thì ta sẽ thả các ngươi ra ngoài gặp hắn.
Ba người cả kinh, lập tức vui mừng quá đỗi, kích động nói:
- Ngươi, ngài nói là thật? Thiếu chủ hắn thực sự đến Nặc Á Chi Chu?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Tự nhiên!
Trong nội tâm Viên Cao Hàn cả kinh, nhìn thấy Nặc Á Chi Chu thật sự xuất thế, hắn tại vực ngoại tinh không mười năm, sợ rằng đã xảy ra rất nhiều đại sự, nhưng vì sao bản tôn không phái người tới đón hắn? Hẳn là Thánh Vực cũng không bình tĩnh?
Ba người kia kích động khó nói lên lời, Lý Vân Tiêu nói bọn họ còn tin. Hiện tại chính mình có thể không đi ra ngoài đã không trọng yếu, đại hỉ trực tiếp bay tới sau lưng Lý Vân Tiêu, ý định theo hắn đoạn thời gian này.
Nhạc Cửu Lâm thật lâu không nói cái gì, cuối cùng nhất thở dài, nói:
- Vân thiếu có thể có được siêu phẩm huyền khí, tuân theo thiên vận, ta gặp được là phúc phận của ta. Mong rằng Vân thiếu không bỏ, không biết tại hạ có vinh hạnh đi theo tùy tùng hay không?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu đảo qua người hắn, lập tức cười to nói:
- Không tệ! Nhạc tiên sinh, xem ra Giới Thần Bi vẫn thích hợp với ngươi. Trong thời gian ngắn ta cũng không lưu ý, vậy mà đã là Võ Hoàng bát tinh! Không tệ, ngươi có tạm thời có tư cách tùy tùng ta, nhưng nếu không thể tiến thêm một bước, tư cách này chậm rãi hủy bỏ.
Trong lòng Viên Cao Hàn cả kinh, thì ra thánh khí này gọi là Giới Thần Bi, cũng không nằm trong vài món mà hắn biết rõ. Hơn nữa càng làm hắn choáng váng là, Lý Vân Tiêu chính là Võ Tông tứ tinh, người ta Võ Hoàng bát tinh dĩ nhiên là vừa có tư cách, thật không biết hắn làm sao có loại lực lượng này.
- Các ngươi thì sao?
Lý Vân Tiêu đảo mắt qua Tư Đồ Hoành cùng Cố Nguyệt Sinh, nói:
- Đúng rồi, quên nói với các ngươi. Khô Lâu dong binh đoàn cùng Bạo Vũ dong binh đoàn cũng đã không tồn tại. Trần Truyện Cửu cùng Trầm Phong đã thân tử đạo tiêu, hôm nay Khinh Ca Lâm Địa là thiên hạ của Thái Điểu dong binh đoàn.
- Cái gì?
Hai người đều cả kinh, Tư Đồ Hoành sau khi khiếp sợ, lập tức phục hồi tinh thần lại, tự định giá và ôm quyền nói:
- Tư Đồ Hoành nguyện ý đi theo tùy tùng Vân thiếu, nhưng mà thực lực thấp, sợ Vân thiếu chê.
Lý Vân Tiêu liếc hắn một cái, nói:
- Thiên phú của ngươi đúng là không ra hồn, nhưng mà trong Giới Thần Bi thì ngày khác đạt tới Võ Tôn đỉnh phong vẫn có khả năng thật lớn. Vận khí tốt còn có thể đột phá Võ Đế.
- Cái gì?
Tư Đồ Hoành chấn động, há to miệng không thể tin nổi.
Hắn biết rõ tình huống thân thể của mình, đời này mọng tưởng lớn nhất là có thể đột phá Võ Hoàng, đối phương lại nói hắn có cơ hội đột phá tới Võ Đế? Hắn xem mình là ai, chẳng lẽ hắn cho rằng mình là cửu giai thuật luyện sư ah. Nội tâm Tư Đồ Hoành cổ quái và không phục.
Lý Vân Tiêu không có để ý tới hắn, cuối cùng nhìn qua Cố Nguyệt Sinh nói:
- Tiểu tử ngươi thiên phú không tồi, ta hiện tại tìm lão sư cho ngươi, cam đoan còn mạnh hơn sư phụ Phong Tử Kiệt của ngươi, thế nào?
- Cái gì? Phong Tử Kiệt?
Đồng tử Viên Cao Hàn co rụt lại, nhìn chằm chằm vào Cố Nguyệt Sinh, khó có thể tin nói:
- Ngươi nói sư phụ hắn là Phong Tử Kiệt? Tên điên kia không chết sao?
Trên mặt của hắn đầy cổ quái, giận dỗi nói:
- Ngươi nói sư phụ không phải chỉ ta chứ?
Cố Nguyệt Sinh cũng vẻ mặt khinh thường, khinh miệt hừ một tiếng, hồ nghi nói:
- Hắn? Hắn hình như là linh hồn thể a?
Viên Cao Hàn nhíu mày, kinh ngạc dò xét Cố Nguyệt Sinh vài lần, nói:
- Tiểu tử này quả nhiên có chút môn đạo, vậy mà đó có thể ra được ta là linh hồn thể!
Lý Vân Tiêu mỉm cười, chỉ vào Viên Cao Hàn giới thiệu với mọi người:
- Vị này chính là Thánh Vực cửu giai thuật luyện sư -- Viên Cao Hàn đại sư.
- Chi!
Cả trong không gian có tiếng hít khí lạnh, hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào cả.
Lúc này Cố Nguyệt Sinh thật sự khiếp sợ rồi, Tư Đồ Hoành cùng Đoạn Việt cũng há to mồm, ngây người ra.
Cửu giai thuật luyện sư, đây chính là tồn tại như thần linh, cho dù là cường giả Võ Đế cũng không phải tùy tiện nhìn thấy. Bây giờ lại bị Lý Vân Tiêu mang vào Giới Thần Bi, cái này..., cái này thật sự có bao nhiêu mặt mũi?
Sáu người cảm thấy vô cùng khẩn trương, cứ như vậy cảm thấy không được tự nhiên chút nào cả, chỉ sợ mình không đúng làm người ta mất hứng.
- Cuối cùng còn ngươi, lão Viên, ít nhất trong đoạn thời gian này quy thuận ta.
Lý Vân Tiêu không nhanh không chậm nhìn chằm chằm vào Viên Cao Hàn, nhàn nhạt nói ra.
- Chi!
Nơi đây lập tức yên tĩnh, chỉ nghe được từng tiếng hít khí lạnh mà thôi, tất cả đều hoảng sợ nhìn qua Lý Vân Tiêu.
Hắn nói cái gì? Ta không có nghe sai chứ? Hắn muốn một gã cửu giai thuật luyện sư quy thuận hắn?
Mỗi người đều sợ hãi, duy chỉ có Viên Cao Hàn sắc mặt âm trầm bất định, không có chủ ý gì cả.
Đáp ứng thì mặt mũi mình không còn, không đáp ứng hiện tại người là dao thớt, ta là thịt cá. Đừng nói không thả ngươi đi ra ngoài, cho dù thả ngươi đi ra ngoài cũng chỉ còn đường chết. Trong mắt của hắn hiện ra thần sắc giãy dụa kịch liệt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.