Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3367: Nửa bước tạo hóa 2




Một log phù nổ tung trong không trung, thiên địa chững lại, hóa thành vuốt rồng to lớn giáng xuống.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, hàng loạt động tác Tù làm hắn bắt giữ điều gì đó.
Lý Vân Tiêu kinh kêu:
- Ta hiểu rồi!
Ăm móng vuốt rồng như cột to thông trời xoay tròn trong phạm vi, có màu khác nhau, toát ra lực lượng ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Ngũ hành vận chuyển, sinh sôi không dứt, lực lượng cường đại sinh diệt với nhau, diễn biến thiên địa!
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy một phơng thế giới sụp xuôgs, người hắn bắn ra ánh sáng vàng lưu ly đau khổ đối kháng lại uy năng thế giới.
- A! Ngươi hiểu cái gì?
Mắt Tù lóe tia khinh miệng, nhìn Lý Vân Tiêu như xem con kiến.
Sáu tay Lý Vân Tiêu bắt ấn, mười hai luồng sáng vàng bắn ra từ người hắn, Đô Thiên Thần Sát Trận đột nhiên mở ra, ánh sáng vàng mông lung bay lên từ tay mười hai khôi lỗi nối thành một mảnh, mở ra một thế giới.
Tù nheo mắt lại, nét mặt kinh sợ:
- Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Trận? Đây là... Khôi lỗi tâm luyện!?
Lực lượng ngũ hành của Tù sinh sôi không dứt trong lòng bàn tay diễn biến thế giới, vốn tràn đầy niềm tin sẽ đè Lý Vân Tiêu nát bấy.
Nhưng mười hai kim nhân ra, kết giới đại trận tựa như một tòa Kim Chung Tráo chặn lại lực lượng ngũ hành không ngừng vang tiếng nổ.
Lý Vân Tiêu thở phào, lạnh lùng nhìn Tù:
- Thân xác này không phải của ngươi!
Tù còn đang giật mình vì trận pháp lục đinh lục giáp nghe thế xoay người lại, khóe miệng nhếch cao.
Tù cười khẩy nói:
- Không uổng là Diệu Pháp Linh Mục, quả nhiên bị ngươi nhìn ra chút manh mối.
Lý Vân Tiêu trả đũa, hắn trào phúng nói:
- Hồn phách của ngươi là tồn tại tạo hóa cảnh, thân thể thì chỉ có hư quang cảnh, nên thực lực nằm giữa tạo hóa và hư cực. Không uổng là phụ tử, giống y như phụ thân của ngươi. Ngày xưa phong cảnh bao nhiêu cuối cùng thân thể tổn hại, chỉ có thể bám xác người kéo dài hơi tàn. Nhưng ngươi tốt số hơn Dận Vũ, ít ra lực lượng linh hồn chưa giảm bớt. Phụ thân của ngươi thì hồn phách, tu vi rớt xuống chẳng ra cái gì.
Tù lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi còn đánh đồng ta với hắn nữa thì ta sẽ giận thật. Ngươi nghĩ ta giống như phế vật kia, bị người hủy đi thân thể, đánh bị thương hồn phách, tham sống sợ chết đến hiện tại sao?
Măt Lý Vân Tiêu lóe tia kinh sợ, lòng dậy sóng thần. Dận Vũ bị bị người phá hủy thân thể?
Cơ thể thượng cổ chân long là đại thành thánh thể, bất tử bất diệt, bản thân tu vi cũng là cường giả giới vương cảnh, trong thiên hạ ai có thể đánh bại được?
Lý Vân Tiêu dằn xuống lòng kinh hoàng, bình tĩnh nói:
- Không lẽ là ngươi tự hủy thân thể, đánh bị thương hồn phách của mình?
Nét mặt Tù sa sầm lạnh lùng nói:
- Miệng ngươi rất tiện, nói cho ngươi biết cũng không sao. Chẳng qua mười vạn năm nay thiên địa biến đổi lớn, bổn tọa vì phòng ngừa lực lượng xói mòn nên phong ấn thân thể pháp thân cảnh đại viên mãn của mình lại, tạm thời dùng thân thể hư quang cảnh này.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- A!?
Lòng Lý Vân Tiêu lại dậy sóng lớn, nếu người này đào ra thân thể phá thân cảnh kia, linh thịt hợp nhất thì sẽ vô địch dưới vòm trời này.
Lòng Lý Vân Tiêu nổi lên một nghi vấn:
- Pháp thân cảnh đại viên mãn? Có gì khác nhau với pháp thân cảnh bình thường?
Tù kiêu ngạo nói:
- Đó là tu trọn vẹn tất cả quy tắc pháp thân cảnh, cơ thể mạnh nhất dưới cảnh giới này, tiến thêm một bước là bất diệt thánh thể thật sự.
Lý Vân Tiêu đã hiểu, dù cho ở pháp thân tạo hóa cảnh thì tu vi và lực lượng cũng có chênh lệch lớn. Người trước mắt có lẽ từng đứng trên đỉnh pháp thân tạo hóa cảnh.
Nói thẳng ra là xếp mấy hạng đầu giới vương cảnh.
Nói nhiều như vậy toàn là nói cho ta biết ngươi từng mạnh như thế nào, làm như ta sẽ ợ ngươi.
Lý Vân Tiêu xì mũi:
- Nói tóm lại bây giờ ngươi chỉ có trình độ hư cực, tối đa là nửa bước tạo hóa!
Tù biến sắc, hừ mạnh:
- Đúng thì sao? Chưa đủ để bắt ngươi sao?
Phù ấn lại hiện lên vuốt rồng, lần này hơn mười long phù vòng quanh cột ngũ hành.
Có luồng sáng ngũ sắc bay lên biến ra ngũ hành chân cương oanh kích vào Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Trận.
Ầm!
Ầm!
Bầu trời rung rinh, kết giới trận quang lập tức giảm bớt một nửa. Lục đinh lục giáp đạp bước liên tục thay đổi phạm vi ứng đối lực lượng oanh kích.
Lòng Lý Vân Tiêu thầm giật mình, hắn cảm giác rõ ràng áp lực trên người lục đinh lục giáp.
Cột ngũ hành muốn phá trận không dễ vậy, nhưng ngũ hành tương sinh tương khắc, vòng đi vòng lại, sinh diệt không ngừng, huyễn hóa ra chân cương không ngừng tăng mạnh, rồi sẽ có lúc đánh bại trận quang.
Ôm đó tại Vĩnh Sinh chi giới, chiến đấu với Lam Nham Chủ lục đinh lục giáp chỉ có thể phát huy ra một nửa uy năng, thua thảm.
Giờ phút này lục đinh lục giáp dễ dàng chống đỡ cột ngũ hành. Nhưng ngũ hành sinh diệt không ngừng, không ngừng diễn hóa thế giới, ngũ hành chân cương đợt sau mạnh hơn đợt trước, sớm muộn gì phá vỡ trận quang.
Hai tay Lý Vân Tiêu bắt ấn giang rộng ra,hắn lơ lửng trong trận.
Nhiều ánh sáng vàng phát ra từ người Lý Vân Tiêu, từng Ma Kha cổ tự tan ra trong ánh sáng vàng như hà quang trùm quanh thân Lý Vân Tiêu.
Tù biến sắc mặt kinh kêu:
- Ma Kha Cổ Thần quyết!
Cùng với Lý Vân Tiêu hành động, lục đinh lục giáp tự bắt ấn, di hình đổi ảnh, tốc độ cực nhanh.
Chính giữa trận quang, người Lý Vân Tiêu tỏa ánh sáng vàng mông lung thoáng chốc biến siêu dài hóa thành một Cự Linh màu vàng.
Cự Linh vươn ra bàn tay to thò vào trong trận, thật nhiều phù văn tùy theo bay lên, hóa thành một cây phơng thiên họa kích Cự Linh cầm trong tay.
Đại trận rung rinh. Mặt lục đinh lục giáp nhăn nhó, hai tay giữ ấn quyết nhưng người run rẩy.
Tù biểu tình cực kỳ khó xem, gã nhìn chằm chằm bóng sáng tụ thành Thần Sát Cự Linh lại như trông thấy thứ gì đáng sợ, đáy mắt lóe tia sợ hãi.
Tù cắn răng nói:
- Có thể ngưng ra hư thân Thần Sát, chết tiệt!
Tù giơ tay lên, ánh sáng năm màu ngũ hành vòng quanh năm ngón tay.
Năm cột sáng biến to gấp đôi, ngũ hành chân cương khủng bố nổ ầm ầm như hai thế giới va chạm. Hải chi sâm lâm rung bần bật.
Trong trận, Lý Vân Tiêu chậm rãi tập trung nhìn, chợt uvng tay phải.
Thần Sát hư thân lấp lánh mấy cái, giơ phương thiên họa kích chém vào cột sáng ngũ hành ngoài trận.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Kết giới trận pháp tan vỡ, người lục đinh lục giáp phát ra tiếng trầm đục cứa gỗ, hóa thành hư quang bay hướng Lý Vân Tiêu.
Phương thiên họa kích đâm vào ngũ hành chân cương, khuấy động, cả thế giới vỡ tan.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trời sụp đất nứt,cả Hải Hoàng Điện rung rinh. Mọi người đang đánh túi bụi kinh hoàng tách ra, cẩn thận né tránh dư ba bắn ra.
Trên bầu trời Hải chi sâm lâm vỡ nát, lực lượng thế giới nổ tung như mặt trời nóng cháy chiếu cả thế giới trắng bệch.
- Vân Tiêu ca ca!
- Phu quân!
- Vân minh chủ!
Các tiếng gào thét không ngừng vang lên. Người Thiên Vũ Minh hoảng sợ nhìn mặt trời nóng cháy kia, cảm nhận lực lượng khó tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.