Người vừa gầm lên không phải Tù mà là Vân Sinh lão tổ, nàng trợn to mắt rực lửa nhìn chằm chằm cơ thể Giao Nữ, đôi mắt tràn đầy dục vọng.
- A!!
Tiếng ét xuyên thủng tầng mây, Giao Nữ khóc chạy, cố gắng che thân thể không mảnh vải.
- Ha ha ha!
- Chậc chậc.
- He he!
Bốn phía rộ tiếng cười, các loại châm chọc kỳ dị, giễu cợt, cười dâm.
Giao Nữ độc ác nhìn Lý Vân Tiêu đứng gần đó, nàng khóc to vọt lên cao lao vào Hải chi sâm lâm, chạy trốn không quay đầu lại.
Cố Thanh Thanh tức giận trừng Lý Vân Tiêu, nạt:
- Sắcma, ngươi quá ác, đối phó một nữ hài tử như vậy độc ác còn hơn giết chết nàng!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Ta chỉ trả lại huyễn thuật của nàng cho chính nàng ta, gậy ông đập lưng ông. Làm cái gì là thể hiện dục vọng nộ tâm của nàng ấy, ta chỉ dẫn dắt nàng biểu hiện dục vọng ra ngoài. Hơn nữa nàng muốn giết ta, giết người thân bằng hữu của ta, ai rảnh đâu nghĩ đến nàng là nữ? Già yếu nữ nhân, trẻ em, bệnh tàn, mang thai, trẻ sơ sinh, miễn là kẻ thù thì giết không tha!
Cố Thanh Thanh câm lặng.
Từ khi Giao Nữ cởi đồ tự sờ thì toàn chiến trường tĩnh lặng. Giờ Giao Nữ rời đi, chiến trường lại bùng nổ tiếng rống, sát khí ngập trời dâng lên.
Tù đứng phía xa mắt lạnh nhìn mọi thứ vừa rồi, mắt lóe sát khí biến mất tại chỗ.
Lý Vân Tiêu đột nhiên cảm nhận nguy hiểm lạ thường buông xuống, nguy hiểm này khiến hắn trực giác không đấu lại.
Trong kiếp sống tu luyện nhiều năm Lý Vân Tiêu luôn gặp tình huống còn nguy hiểm hơn lần này, nhưng khiến hắn cảm nhận áp lực lớn vô cùng thì chỉ có một lần.
Là lúc ở Vĩnh Sinh chi giới khi đối chiến với Lam Nham Chủ!
tạo hóa cảnh!!!
Từ ngữ khó tin xẹt qua trong não Lý Vân Tiêu, hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra Tù long sẽ là cường giả tạo hóa cảnh@
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cơ thể Lý Vân Tiêu nổ tung, một phương không gian sụp xuống biến thành lỗ đen.
Thânh ình Tù xuất hiện gần lỗ đen, gã hừ lạnh.
Vừa rồi chỉ là tàn ảnh của Lý Vân Tiêu nổ, ngay khi cảm giác nguy hiểm hắn liền thi triển tinh thần lực cường đại thuấn di ra ngoài, tránh thoát một kích.
mấy trăm trượng trước mặt Tù, không gian lung lay, chân thân Lý Vân Tiêu lộ ra.
Tuy thoát một kiếp nhưng mặt Lý Vân Tiêu đầy mồ hôi lạnh.
Thông qua một kích vừa rồi Lý Vân Tiêu đã chắc chắn lực lượng của Tù đúng là tạo hóa cảnh, nhưng trong đó ẩn chứa kỳ lạ, dường như khí thế đủ nhưng lực lượng thì hụt. Lý Vân Tiêu không nói được là cái gì.
Tù công kích một lần rồi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, sắc mặt âm trầm nhìn Lý Vân Tiêu.
Tù bình tĩnh nói:
- Tu vi Chưởng Thiên cảnh mà thoát được một kích vừa rồi của ta, đúng là khó tin. Trừ tu vi ra dường như cơ thể của ngươi đạt dến dung thông. Dù vậy không thể né thoát một kích của ta, chắc chắn còn có thủ đoạn nào khác.
Mắt Tù hấp háy như đang suy nghĩ đến cái gì.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng đáp trả:
- Hừ! Một kích tạo hóa cảnh cũng không thể bị thương đến ta, ngươi đúng là kẻ thua cuộc, không uổng là nhi tử của Dận Vũ rác rưởi.
Tù cười lạnh nói:
- Ngươi muốn chọc giận ta tiếp đó tìm ra sơ hở.
Lý Vân Tiêu cau mày, đúng là hắn có ý tưởng này không ngờ bị đối phương nhìn ra, nhưng kiến thức, kinh nghiệm đời của Tù có nhìn thấu cũng bình thường.
Lý Vân Tiêu thản nhiên thừa nhận:
- Đúng thì sao? Có giỏi thì đừng giận, con của đồ bỏ!
Dù Tù có tu dưỡng siêu tốt cũng phải khùng lên, huống chi gã luôn ăn trước ngồi trên, trước nay sát phạt tùy tâm, làm gì có tu dưỡng?
- Muốn chết!
Hai tay khép lại, long ngữ phun ra khỏi môi, lòng bàn tay Tù hướng lên trời.
Ha ilong phù lăn lộn trong lòng bàn tay Tù, mặt trên biến ra một phơng thiên địa màu vàng, bên trong có bóng rồng lượn lờ, hiện ra một con rồng nhỏ màu xanh.
Hình rồng là ánh sáng ngưng tụ há mồm phun sóng âm chấn vỡ hư không.
Lý Vân Tiêu thụt lùi mấy bước, một tay cầm kiếm. Kiếm ảnh khuếch tán quanh người Lý Vân Tiêu, kiếm hình lấp lóe sáng tối hóa thành kết giới.
Tiếng rồng ngâm đập vào kiếm giới, toàn bộ kiếm ảnh chấn động bắn ra ánh sáng, không yếu ngược lại mạnh hơn tăng thêm phạm vi kết giới to vàip hần.
Lòng Lý Vân Tiêu thầm thắc mắc, tuy chiêu của Tù long mạnh nhưng kém xa trình độ tạo hóa cảnh, tuy nhiên khí thế đó...
Lòng Lý Vân Tiêu nghi ngờ, tay vung Kiếm Thương Trảm Hồng, kiếm quang phun ra nuốt vào. Những kiếm ảnh một biến ngàn vạn như ánh sáng chiếu xuống sóng biển, kiếm quang lăn tăn dọc theo rồng ngâm chém qua.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không trung vỡ nát, kiếm ảnh tung hoành đầy trời cuồn cuộn lao vào thiên địa màu vàng.
Quang long màu xanh nổi lên tầng sáng vang ngăn lại tất cả kiếm quang, phát ra vô số cường quang bắn ra bốn phía.
Tù sắc mặt âm trầm, tay không ngừng đổi ấn quyết.
Thanh long phun ra một long phù, thân hình bỗng nhiên biến lớn mấy lần. Rồng ngâm chín tầng mây phá nát toàn bộ kiếm khí, phá không đánh tới.
Lý Vân Tiêu bấm lôi quyết, quanh người dâng lên sấm sét đầy trời biến ra lôi thần sau lưng hắn.
Hai tay lôi thần bắt ấn quyết, Ma Kha cổ tự màu vàng bay lượn trong lòng bàn tay Lý Vân Tiêu vỗ vào thanh long.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cùng là ánh sáng xanh, long tức đụng thanh lôi biến ra cột sáng kinh người bắn lên hư không, đập thủng không gian Hải chi sâm lâm cái lỗ to.
Mặt Tù lạnh băng đạp một bước hư không xuất hiện sau lưng Lý Vân Tiêu, hai tay kết ấn thành long trảo vỗ ra.
Lý Vân Tiêu nhận ra nguy hiểm đến từ sau lưng, ánh sáng vàng mênh mông lấp lánh biến ra ba đầu sáu tay. Pháp tướng sau lưng Lý Vân Tiêu hai tay bấm ấn quyết đón đánh.
Tù kinh ngạc kêu lên:
- Chân ma pháp tướng!?
Dường như Tù nhận ra thứ này.
Bùm!
Hai người va chạm chưởng, kình khí tứ tán. Lý Vân Tiêu cảm giác cánh tay tê dại, dường như bị lực lượng của đối phương ức chế, kim thân không chịu nổi thụt lùi mấy bước.
Trên đôi tay Tù mơ hồ hiện ra ánh sáng.
Lần này đến lượt Lý Vân Tiêu ngạc nhiên:
- Hư quang!?
Đó là lực lượng cơ thể ngang ngửa hư cực thần cảnh, giống y như ánh sáng trên người Bàn Nghị.
Bốn cánh tay khác vội kết ấn tụ bên trên thân thể đánh ra sau lưng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lực lượng hai ấn ký đập vào trước mặt Tù, gã buộc phải rút tay về chộp hư không.
Ấn quyết nổ tung, lực lượng trùng kích đập vào hai người.
Tù lành lặn bình yên, Lý Vân Tiêu tiếp tục thụt lùi mấy bước.
- Thân thể này...
Lý Vân Tiêu nghginờ nhìn Tù, mắt trái là Vi Ma, mắt phải Vi Hồng, quanh con ngươi thoáng hiện phù ấn màu vàng như muốn nhìn thấu Tù.
- A, Diệu Pháp Linh Mục? Xem ra trên người của ngươi có nhiều cơ duyên thật.
Tù lạnh lùng nói:
- Nhưng làm chủ Giới Thần Bi bản thân là cơ duyên lớn vượt trên tất cả. Tiếc rằng ngươi không biết trân trọng, vậy ta đành trái với ý trời khiến bia này đổi chủ!
Hai tay Tù ưu nhã múa trước mặt, một tầng sáng xanh hiện ra trên người gã. Sau lưng Tù ngưng tụ ảo ảnh thanh long ngửa đầu hú dài.
Tiếng rồng ngâm cao vút chín tầng trời, Tù và ảo ảnh thanh long chồng lên nhau trong không gian. Tù giơ tay lên chộp trước mặt.