Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3115: Tứ linh đồ, cổ tư linh





Nghĩ thông suốt, vẫn phải mang Lý Vân Tiêu đi, ít nhất an toàn có thể cam đoan. Dùng giao tình của hắn và Lý Vân Tiêu hơn xa Tuyệt Thiên Hàn, theo hắn hiểu cách làm người của Lý Vân Tiêu, nếu mình gặp chuyện không may, tuyệt đối sẽ không bó tay đứng ngoài quan sát.
Lý Vân Tiêu nói:
- Tất cả đều xem cơ duyên, đi nơi phong ấn gần nhất.
- Gần nhất... Ta tính tính toán toán...
Vạn Nhất Thiên bấm ngón tay, ánh mắt không ngừng nhìn nơi xa.
Diệp Phàm vẫn không nói gì đột nhiên mở miệng nói:
- Ở bên kia!
Hắn duỗi ngón tay ra chỉ vào một hướng.
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên biến hóa, ngón tay bấm nhanh hơn, cả kinh nói:
- Trọng Khí Tháp!
Hắn giật mình nhìn qua Diệp Phàm, bắt đầu đánh giá cẩn thận.
Đây là một mao hài tiểu tử, tuy tuổi này có tu vị như thế đúng là kinh tài tuyệt diễm, nhưng bọn họ có thể bước vào siêu phàm nhập thánh, có ai không phải thiên tài ngàn vạn có một, cũng không có để ý nhiều.
Vạn Nhất Thiên trầm mặt, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm hỏi:
- Vị tiểu huynh đệ này cao tính đại danh thế nào? Vì sao biết phương vị của Trọng Khí Tháp?
Diệp Phàm bị hắn nhìn thì xấu hổ, ngại ngùng cười nói:
- Chỉ là trong lòng có cảm ứng, cảm thấy có lẽ đi nơi đó.
- Trong lòng cảm ứng?
Vạn Nhất Thiên ăn cả kinh, trong mắt bắn ra tinh quang sáng ngời, truy hỏi:
- Các hạ tính danh là gì?
Diệp Phàm đang muốn đáp, lại bị Lý Vân Tiêu cười lớn chen ngang, nói:
- Ha ha, lão ca thật sự là nhạy cảm, hắn chỉ là một tên tiểu đệ ta mới thu mà thôi, nói ra lão ca cũng nhất định chưa từng nghe qua.
Vạn Nhất Thiên bán tín bán nghi, nhưng nhìn Diệp Phàm thế nào cũng nhìn không ra đầu mối, cũng bỏ đi, nói:
- Phương hướng này đúng là đi tới Trọng Khí Tháp, cách chúng ta gần đây, chỉ mong Thiên Tiệm Nhai còn chưa đắc thủ.
- Vậy đi thôi!
Lý Vân Tiêu vung tay lên, lập tức dùng lôi điện màu xanh khóa mọi người lại, bay thẳng hướng Diệp Phàm đã chỉ.
Nếu như Diệp Phàm có thể cảm giác phương vị, có Vạn Nhất Thiên hay không đều không trọng yếu, hơn nữa hắn bây giờ hiếu kỳ với vĩnh sinh chi giới càng lúc càng mờ nhạt, ngược lại không bằng Đế Đan Lâu và Trọng Khí Tháp, nếu như có được đại lượng đan dược và huyền khí, liền có thể tăng thực lực chỉnh thể thành Viêm Vũ bay vọt về chất.
Cho dù vĩnh sinh chi giới thực sự có cơ duyên thành thần cũng không sánh bằng thành Viêm Vũ, huống hồ hắn hiện tại đã là cường giả Thần Cảnh chính thức, càng không sao cả.
Thời điểm bọn họ bay tới Trọng Khi Tháp, không biết bay đi trong hoang mạc bao nhiêu vạn dặm, lúc này vô số ngọn tháp vàng lớn nhỏ không đều, có hơn vạn cái đang trải rộng hơn vạn dặm.
Nhin qua kiến trúcrộng lớn bao la bát ngát, hùng vĩ tráng lệ, người ta có cảm giác quỷ phủ thần công.
Ầm ầm!
Trong đó tòa tháp lớn nhất đã sụp đổ, tầng đá rắn chắc mục nát như cây khô, trong khoảnh khắc hóa thành bụi bậm, chung quanh có một tầng bụi mù che khuất ánh mặt trời.
Oanh!
Oanh!
Tòa kiến trúc lớn nhất sụp đổ, cả hoang mạc sinh ra phản ứng dây truyền, các tòa tháp khác cũng sụp đổ.
Lúc này vô số âm thanh nứt vỡ ầm ầm không ngừng vang lên, một tầng bụi mù dày đặc không ngừng sinh ra, đưa tay không thấy được năm ngón. Từng tòa tháp sụp đổ như quân bài, biến mất trong hoang mạc.
Hơn mười đạo hào quang bay lên trong bụi bậm, bay thẳng lên cao vạn trượng, lúc này bọn họ mới vượt qua bụi mù bay thẳng lên trời cao.
- Thiên Bảo Hiên đã mở ra, số lượng dự trữ bên trong quả nhiên kinh người, mặc dù chuyến đi này không thể tiến vào vĩnh sinh chi giới, mọi người cũng không có uổng phí công sức.
Một lão giả tiên phong đạo cốt đang mặc cẩm bào, trên cẩm bào có thêu hoa mai màu trắng, như ngạo sương tuyết, hoàn toàn nổi bật mái tóc bạc của lão giả này.
Lão giả vuốt vuốt chòm râu, thần sắc thỏa mãn, trên mặt lại mang theo chút tiếc nuối, thở dài:
- Chỉ tiếc cấm chế quá lợi hại, không thể ngờ tế thiên đài vỡ ra hoàn toàn, chỉ lấy được một nửa thiên tài địa bảo, nếu như lấy nhiều hơn một chút mới tốt.
- Ha ha, Mộ Dung Bình Bình đại nhân, không thể quá tham nha.
Bên cạnh lão giả có một người đang đứng, mặt mày hồng hào, chính là Nam Khâu Vũ, trong ánh mắt lộ vẻ vui vẻ, nói:
- Cũng mất đi nhiều người của chúng ta như vậy, có thể đồng thời ổn định tất cả tế thiên đài, lúc này mới bình tĩnh lấy đi đại lượng bảo vật, nếu không có thể cầm được một hai kiện đã là cơ duyên lớn rồi.
Mộ Dung Bình Bình khẽ thở dài một hơi, cũng cảm thấy thoải mái, cười khổ nói:
- Dù sao nhìn nhiều đồ tốt như vậy biến mất trước mặt của mình, dù thế nào cũng cảm thấy thất lạc. Chậc chậc, thật sự là chờ mong đấy, không biết lúc này đi Đế Đan Lâu hay là Trọng Khí Tháp đây?
Nam Khâu Vũ nói:
- Theo nguyên tắc thì đi nơi gần nhất, dù sao đều chạy không thoát.
Hắn nhìn qua lão giả ở cách đó không xa, cười nói:
- Địa tôn giả đại nhân, lấy cổ tư linh ra dùng một chút.
Cách đó hơn mười trượng chính là Công Dương Chính Kỳ, còn có Thương Ngô Khung và hơn mười cường giả Thánh Vực. Có tài ti Tử Minh Tịch, ảnh ti Thân Đồ Dật Tiêu các cao thủ.
Trong đó có một lão giả cầm thiết trượng, sắc mặt tản mạn, cho dù thân phận thực lực đều không giống bình thường. Sau lưng lão giả là một nam tử trẻ tuổi, tướng mạo cũng không phải anh tuấn, đứng ở trong đám người hoàn toàn không hấp dẫn người khác chú ý.
Lão giả và thanh niên này mặc dù đứng trong đám cường giả Thánh Vực cũng có chút cô lập, dường như không hợp nhau.
Công Dương Chính Kỳ lật tay lấy ra một vật, nó có màu vàng nâu, chất liệu không phải vàng không phải ngọc, không biết vật gì chế tạo, hình dáng như cái thìa, phong cách cổ xưa không có gì lạ. Nếu đặt trong đám tài bảo, nó tuyệt đối không làm ai chú ý tới, thậm chí sẽ không làm người ta nhìn nhiều.
- Chậc chậc, nếu sớm biết cổ tư linh nằm trong tay Thánh Vực thì cần gì khổ sở chờ nhiều năm như vậy.
Nam Khâu Vũ hơi cảm khái, hắn tiếp nhận cái thìa màu vàng trong tay Công Dương Chính Kỳ, thần thái vô cùng thận trọng.
Sau đó hắn lấy quyển trục màu xanh ra, lại trải nó ra không trung, phía trên vẽ địa thế núi đồi liên miên không dứt.
Quyển trục vốn không có linh khí lại bắn ra hào quang sống động, linh quang chớp động, dường như cái thìa chấn động, nó bay vào trong quyển trục và bắt đầu xoay tròn.
Cuối cùng nhất cái thìa dừng lại, cái thìa cắm vào trong quyển trục.
Ánh mắt mọi người bị hấp dẫn, nhìn chằm chằm vào vị trí cái thìa cắm xuống vài lần, đều nhớ kỹ vị trí.
- Ha ha, nơi này có lẽ là Trọng Khí Tháp.
Tâm tình Nam Khâu Vũ vô cùng tốt, cười ha hả, hai tay bấm niệm pháp quyết, hắn thu nạp quyển trục, cái thìa trả lại cho Công Dương Chính Kỳ.
Mộ Dung Bình Bình nói:
- Đại nhân vì sao biết đó là Trọng Khí Tháp mà không phải là Đế Đan Lâu?
Nam Khâu Vũ nhẹ giọng cười cười, giải thích nói:
- Vừa rồi tọa độ địa thế bằng phẳng, dường như là khối đất bằng, mà theo ta được biết, Đế Đan Lâu thai nghén đan hỏa bất diệt, đặt mình trong biển sâu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.