Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3114: Hữu nghị trường tồn (2)




Vạn Nhất Thiên vội hỏi:
- Phi Dương lão đệ, Đế Đan lâu đâu?
Lý Vân Tiêu thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Ai, chạy.
- Cái, cái gì? Chạy?
Vạn Nhất Thiên hú lên quái dị, tròng mắt trừng như chuông đồng, lộ ra thần sắc không tin.
- Làm sao có thể! Một tòa Huyền Khí mà thôi, làm sao có thể từ trong tay Phi Dương lão đệ chạy mất! Lão đệ a, ngươi nghìn vạn lần đừng lừa gạt lão ca a!
Đám người Mục Trang cũng lộ ra thần tình hoài nghi.
Lý Vân Tiêu cũng không giải thích, lạnh lùng nói:
- Làm sao, lão ca không tin ta?
Trong lòng Vạn Nhất Thiên dừng thoáng cái, vội nói:
- Không phải là lão ca không tin, mà là việc này quan hệ trọng đại, phải biết rõ ràng.
Lý Vân Tiêu vung tay áo, lạnh nhạt nói:
- Làm sao phải rõ ràng? Đế Đan lâu trực tiếp chìm vào biển rộng, tiêu thất vô tung, về phần chuyện rõ ràng hơn, ta không biết.
Vạn Nhất Thiên không nói. Nhưng mà thần sắc trên mặt không ngừng biến ảo, ánh mắt lóe ra bất định, đối với Lý Vân Tiêu nói hắn hiển nhiên bán tín bán nghi, nhưng không tin có thể làm sao?
- Ai, nghĩ không ra là giỏ trúc múc nước. Tuyệt Thiên Hàn chết oan a.
Mục Trang thở dài một cái, cũng lắc đầu, tựa hồ nghĩ thập phần không đáng. Nhưng cũng không có quá nhiều cảm xúc, dù sao đây chỉ là vật ngoài thân, có thể được cố nhiên tốt, không có cũng không sao.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu chớp động vài cái, ung dung nói:
- Người tự có mệnh, Tuyệt Thiên Hàn đại nhân chết ta cũng rất khó chịu.
Mục Trang hữu ý vô ý miết qua Vạn Nhất Thiên, mang trên mặt màu sắc trang nhã, có hàm ý nói:
- Việc này tất sẽ ở trong lánh đời tông môn gây ra sóng to gió lớn, Nhất Thiên đại nhân cũng đừng tự trách, đều do Tân Quý Ly Diễm quang quá lợi hại, để cho đại nhân nghĩ cách cứu viện không kịp, ngay cả thời gian xuất thủ cũng không có.
- Ngạch, cái gì?
Vạn Nhất Thiên một mực nghĩ tới chuyện Đế Đan lâu, vẫn chưa tỉ mỉ nghe bọn hắn nói, cho đến đề cập bản thân mới phản ứng được, sắc mặt thoáng cái đại biến.
Mục Trang nói rất rõ ràng, bản thân vừa nãy không cứu, một khi truyền đi, toàn bộ lánh đời thế gia đối với hắn tất nhiên ý kiến cực lớn, như vậy duy trì loại quan hệ lợi dụng lẫn nhau như hiện tại sẽ rất khó.
Mà Vạn Bảo Lâu cùng Thiên Nguyên Thương Hội tranh đoạt vẫn ở vào trạng thái giằng co gay cấn, một khi mất đi lánh đời thế gia hỗ trợ, tất nhiên sẽ tan vỡ.
Hắn sợ đến đổ mồ hôi lạnh, run run nói:
- Mục Trang đại nhân, việc này thật không oán ta được a, chỉ trách mọi người buông lỏng cảnh giác, bị giết trở tay không kịp.
- Ha hả, ta cũng nghĩ như vậy, trên trán Nhất Thiên đại nhân làm sao chảy mồ hôi hột?
Mục Trang nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, trong ánh mắt lộ vẻ vẻ khinh miệt.
Vạn Nhất Thiên cẩn thận lau hôi lạnh, cười theo nói:
- Có chút nóng, khí trời có chút nóng.
Hắn ngôn ngữ nịnh nọt, nói:
- Chẳng biết Mục Trang đại nhân đối với Tuyệt Thiên Hàn đại nhân vẫn lạc có ý nghĩ gì?
Mục Trang liếc nhìn Tiểu Hồng cùng Cảnh Thất một cái, thấy hai người bọn họ không rên một tiếng, tựa hồ không thèm để ý Tuyệt Thiên Hàn sinh tử, nên lười biếng nói:
- Tuyệt Thiên Hàn vẫn lạc, Long Nha Sơn Trang tất loạn thành một đoàn. Đều là lánh đời tông môn, ở chung nhiều năm như vậy, thực sự không đành lòng gặp Long Nha sơn trang loạn. Không bằng. . . không bằng để Mục Gia ta tạm thời thay Tuyệt Thiên Hàn xử lý sơn trang, đợi trong trang có người tài xuất hiện, Mục Gia ta lại quay về Thông Thiên Đảo.
- Mục Trang đại nhân quả nhiên đại nghĩa!
Vạn Nhất Thiên lập tức dựng thẳng lên hai ngón tay cái, tán dương:
- Nếu Tuyệt Thiên Hàn biết Mục Trang đại nhân nghĩa bạc vân thiên như vậy, chết cũng có thể nhắm mắt! Việc này ta nhất định sẽ ủng hộ đại nhân!
Người Mục Gia đều lộ ra mỉm cười hội ý, Mục Trang cũng ha hả nở nụ cười, tựa hồ tâm tình vô cùng tốt nói:
- Ta sẽ lưu ý trước sau như một hỗ trợ Nhất Thiên đại nhân phát triển sự nghiệp Vạn Bảo Lâu, mong hai phái chúng ta hữu nghị trường tồn.
- Hữu nghị trường tồn, đó là tự nhiên!
Vạn Nhất Thiên vỗ vỗ bộ ngực, cười ha ha lên.
Nhưng mà dưới ánh mắt nhiệt tình, lại là một mảnh băng lãnh cùng oán giận, Mục Gia nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đồng thời uy hiếp hắn, chuyện gì cũng không làm, cư nhiên lượm một cái đại tiện nghi như vậy.
Mặc dù Mục Gia trước sau như một hỗ trợ hắn, sợ là trả giá sẽ càng nhiều.
Ba ba ba.
Lý Vân Tiêu vỗ tay khen nói:
- Thực sự là cảm động lòng người, có thể chứng kiến Mục Gia cùng Vạn Bảo Lâu hữu nghị, thực sự là tăng kiến thức, không uổng công chuyến này.
Trong mắt hắn không che giấu châm chọc chút nào.
- Ha ha ha.
Phi Nghê không nhịn được bật cười, lại cảm thấy thập phần không thích hợp, vội vàng dùng tay che miệng, xoay người sang chỗ khác.
Khúc Hồng Nhan so với nàng lão thành hơn nhiều, coi là chuyện thường ngày, nhưng mà vẫn mỉm cười.
Tông môn Đại Phái nói "hữu nghị", cho tới bây giờ chỉ là một loại lợi ích cân đối, chính là trên đời không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn.
Mặc cho ai đều nghe ra trong lời Lý Vân Tiêu nói có ý mỉa mai, da mặt Vạn Nhất Thiên dày, giả vờ như không biết.
Sắc mặt Mục Trang hơi đỏ lên, cũng không có làm gì, cười nói:
- Vân Tiêu công tử quá khen.
Lý Vân Tiêu hai tay thả lỏng sau lưng, nói:
- Hai vị hữu nghị trường tồn, cũng đừng quên giờ phút này vẫn còn ở trong lang hoàn thiên nội, đi vĩnh sinh chi giới mới là chính sự. Nhất Thiên huynh, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?
Vạn Nhất Thiên trầm ngâm nói:
- Chỉ có mở toàn bộ phong ấn chung quanh ra, vĩnh sinh chi giới mới mở. Ngọc Thư Các đã sớm tự mở phong ấn rồi, chúng ta vừa mới gặp Đế Đan Lâu, còn có Thiên Bảo Hiên và Trọng Khí Tháp, theo ta biết, phong ấn hia nơi này bị Thiên Tiệm Nhai nắm giữ, hiện tại hơn phân nửa đã xuất hiện một nơi rồi.
Lý Vân Tiêu nói:
- Nhất Thiên huynh có nắm được tọa độ hai nơi đó không?
Ánh mắt Vạn Nhất Thiên chuyển động, trầm ngâm không đáp, dường như đang suy tư điều gì.
Thật vất vả tìm được Đế Đan Lâu, lại làm cho nó chạy, Vạn Nhất Thiên hiện tại bán tín bán nghi. Dùng năng lực của Lý Vân Tiêu không tới mức để một tòa lâu chạy thoát, nhưng muốn gạt tất cả mọi người độc chiếm là không có khả năng.
Cho nên trong nội tâm của hắn đang xoắn xuýt nó nên mang Lý Vân Tiêu đi hai nơi này hay không.
Nếu như mang theo, lại bị hắn độc chiếm thì làm sao bây giờ, không mang theo lại gặp phải thứ như hỏa diễm đó thì hắn làm sao bây gờ, hoặc là gặp gỡ người Thiên Tiệm Nhai, mình cũng khó phân được chén canh.


- Ai, xoắn xuýt ah...
Vạn Nhất Thiên lúc này cảm khái, chủ ý bất định.
- Ách, Nhất Thiên huynh nói cái gì?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu đầy cổ quái nhìn qua hắn.
Vạn Nhất Thiên cảm thấy khó xử, vội vàng che dấu nói:
- Không, không có gì, lão ca nói là xoắn xuýt nên đi đâu đây, hai nơi phong ấn này ta có chút manh mối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.