Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 152: Đại phong vân chưởng (1)




Khuôn mặt Lý Dật dữ tợn, bắt đầu kịch liệt thở dốc, bắp thịt cả người đột nhiên từng tấc từng tấc phồng lên, thần sắc vô cùng thống khổ, hắn gào thét nói:
– Hôm nay nếu không giết chết hắn, ta làm sao cam tâm!
Hống!
Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, thân thể từ mặt đất vụt lên, đột nhiên dâng cao vài thước, cả người hiện ra màu đen, hoàn toàn thay đổi bộ mặt, như một con sơn viên to lớn!
– Này, chuyện gì thế này?
Tất cả mọi người đều giật nảy cả mình, Lý Dật là Viên Hầu? Này không khỏi quá hoang đường đi!
Ở phía xa chạy tới mấy người cũng rất khiếp sợ, càng làm trong lòng bọn họ cảm giác nặng nề, trên người sơn viên kia bùng lên sức mạnh, dĩ nhiên có thể so với Vũ Vương!
– Hóa Yêu Đan! Dĩ nhiên là Hóa Yêu Đan!
Lạc Vân Thường lập tức hiểu rõ ra, nàng sinh ra ở Thần Tiêu Cung, sư phụ đã từng cùng các nàng giảng qua việc trong thiên hạ.
Hóa Yêu Đan chính là một loại đan dược cực kỳ đặc thù, cần dùng tinh huyết cùng tinh hồn của yêu thú luyện chế thành. Người bình thường sau khi ăn vào, lập tức sẽ phát sinh hiệu quả yêu hóa, đồng thời cũng trong khoảng thời gian ngắn sẽ có sức mạnh của yêu thú.
Thế nhưng loại đan dược này tác dụng phụ rất lớn, đặc biệt là Hóa Yêu Đan vượt qua cảnh giới của mình, không cẩn thận có khả năng bạo thể mà chết. Bình thường người nắm giữ Hóa Yêu Đan, đều sẽ có gắng để thân thể mạnh mẽ, để mình có thể chịu đựng sức mạnh càng to lớn hơn. Tương truyền có người ở thời gian chiến đấu dùng Hóa Yêu Đan của yêu thú cấp chín, trực tiếp vượt qua hai đại cảnh giới, thực lực trong nháy mắt tăng lên tới Cửu Thiên cảnh Vũ Đế.
– Ha ha, sức mạnh, ta cảm giác được lực lượng thật lớn! Lý Vân Tiêu, ngươi ta trong lúc đó, rốt cục có thể chấm dứt!
Sơn viên Lý Dật cười gằn hét lớn một tiếng, một cái tát mạnh mẽ vỗ tới Lý Vân Tiêu.
Một đóa mây đen ở trên trời lướt qua, già vân tế nhật! Trong lòng tất cả mọi người dâng lên một tầng bóng tối, ngơ ngác nhìn nhau.
Một đòn toàn lực của Vũ Vương cảnh giới, dưới chưởng phong này, dĩ nhiên đem không khí áp súc đến vang vọng, đâm vào màng tai tất cả mọi người.
– Là nên chấm dứt.
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu bình tĩnh, thản nhiên nói. Ánh mắt kia như vạn cổ tới nay vẫn ngật đứng ở đó, bình tĩnh giống như đại dương, thâm thúy như bầu trời, đủ để bao dung vạn vật.
Trên thân thể của hắn đột nhiên hiện ra ánh sáng bốn màu, từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, thanh, hồng, bạch, hắc, bốn màu nguyên khí đột nhiên hiện lên ở trong lòng bàn tay của hắn, rực rỡ loá mắt, lực lượng của không gian bốn phía phảng phất vào lúc này bị hắn lấy không!
– Đây là? Tứ Tượng nguyên tố? Làm sao có khả năng?
Xa xa Thương Lập Quần giật nảy cả mình, khiếp sợ trợn mắt ngoác mồm, này rõ ràng chỉ có Tứ Tượng cảnh Vũ Quân cường giả mới có thể có được lực lượng Tứ Tượng a! Hơn nữa lực lượng nguyên tố màu sắc tươi đẹp như vậy, quen thuộc chảy xuôi ở trong tay Lý Vân Tiêu như vậy, thật giống như nước sông trở về biển lớn, dĩ nhiên có một loại cảm giác hoan hô nhảy nhót, loại lĩnh ngộ đối với lực lượng Tứ Tượng này, trên hắn rất xa!
Hắn cũng bắt đầu phát hiện thiếu niên này quá mức quỷ dị, nội tâm mơ hồ sinh ra lòng sợ hãi, nếu hôm nay không thể giết chết người này, tương lai tất nhiên di hoạ vô cùng! Ngay thời điểm hắn nổi lên sát tâm, đột nhiên cảm thấy gió lạnh phất qua, một luồng cảm giác mát mẻ thẳng vào đáy lòng, thân thể không nhịn được run lập cập.
– Xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên Thương Lập Quần cảm thấy không đúng, giật mình nói:
– Tại sao có thể có gió nổi lên?
Coi như là nổi gió, hắn là Tứ Tượng cảnh Vũ Quân cũng không thể cảm thấy rét run a.
Trên hoang dã, đột nhiên gió to nổi lên, trên bầu trời đám mây phun trào, có một loại cảm giác phong vân biến ảo. Mấy trăm ngàn đại quân dồn dập ngẩng đầu nhìn sắc trời, là sức mạnh gì, dĩ nhiên xúc động đến thiên địa dị tượng?
– Chuyện này... đây là?
Lạc Vân Thường đột nhiên dừng bước, ngơ ngác hướng về xa xa nhìn tới, ở dưới tầng mây biến hóa, một bóng người cao ngạo tuyệt thế chìm nổi ở trong trời đất.
Trong lòng nàng giật mình, một loại rung động đến từ linh hồn phun trào. Toàn thân giống như bị điện lưu xuyên qua, đột nhiên nàng cảm thấy muốn khóc, hai hàng thanh lệ không tự chủ được chảy xuống, bóng người cô lập kia, trong nháy mắt cùng vị đại nhân mười lăm năm trước bước trên mây mà đến kia, hoàn toàn dung hợp vào nhau.
Đại Phong Khởi Hề Vân Phi Dương!
Thiên địa khởi phong vân, phong vân ta chưởng khống!
Thân thể Lý Vân Tiêu chậm rãi bay lên, không chỉ là phong vân quấn quanh, còn có ánh sáng bốn màu ở quanh thân lấp lóe, rực rỡ đến cực điểm, giống như một phương thần chủ giáng lâm.
Trong hai mắt hắn dĩ nhiên thâm thúy như thương khung, để người không thể thấy rõ dung nhan, hai tay nhẹ nhàng ngắt cái linh quyết, nhất thời một luồng lực lượng bàng bạc từ bốn phía phun trào đến, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, trên tay phải ngưng tụ sức mạnh của một vùng thế giới, bỗng nhiên đập xuống!
Mây gió biến ảo, thiên địa đổ nát!
Không khí bốn phía vào lúc này tựa hồ thiêu đốt lên, đoàn đoàn hỏa diễm lan tràn, đám mây trên bầu trời đột nhiên co rút lại, toàn bộ hóa thành bóng người vô tận kia. Cả bầu trời phảng phất như hội tụ ở dưới phong vân này, ầm ầm sụp xuống!
Mấy chục vạn đại quân, bao quát vài tên Vũ Quân ở bên trong, tất cả đều có một loại cảm giác bầu trời sụp đổ, đại địa nứt toác!
Hống!
Sơn viên Lý Dật ở dưới sức mạnh khổng lồ này, trong nháy mắt phát hiện sức mạnh mà mới vừa rồi mình còn cảm thấy vô cùng mạnh mẽ là nhỏ bé cỡ nào, toàn bộ thân thể của hắn ở dưới chưởng phong kia, lông tơ từng chiếc dựng đứng, da dẻ bắt đầu từng tấc từng tấc nứt ra, đầy mặt đều là vẻ thống khổ, không ngừng kêu rên.
Ầm!
Lực lượng Tứ Tượng ầm ầm rơi rụng, mạnh mẽ oanh sơn viên Lý Dật ngã xuống đất, một luồng sức mạnh khổng lồ từ trên mặt đất phản chấn ra, ở dưới cường quang chiếu rọi, mọi người khó có thể mở mắt, dồn dập nhắm hai mắt lại.
Mà Lý Vân Tiêu ở sau khi một chưởng nổ ra, cả người bị sức mạnh khổng lồ phản chấn bay ra ngoài. Như khí cầu bị thủng, ở trên không trung không ngừng lăn lộn.
Kế Mông trong nháy mắt bóng người lấp lóe, hướng về hắn đuổi theo.
Nơi Đại Phong Vân Chưởng đánh xuống, chấn động lên bụi bặm trùng thiên. Trong phạm vi bốn mươi, năm mươi mét, tất cả đều là bụi bặm lăn lộn, mắt không thể thấy. Mấy trăm ngàn đại quân cảm thấy hơi thở ngột ngạt kia rốt cục tản ra, bầu trời lần thứ hai trời quang mây tạnh. Chỉ là đại địa tựa hồ bị trọng thương, bụi bậm cuồn cuộn, làm mọi người từng cái từng cái kịch liệt ho khan.
– Vân thiếu / Vân Tiêu, ngươi không sao chứ!
Ba người Tiêu Khinh Vương rốt cục chạy tới. Nhìn Lý Vân Tiêu bị Kế Mông ôm lấy, từng cái từng cái thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là trên mặt ba người đều ngưng tụ kinh hãi hóa không ra, vừa nãy một chưởng kinh thiên động địa kia, là khắc sâu vào trong xương cốt mấy người, sợ là đời này cũng sẽ không quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.