Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 151: Sát thần nhất chỉ




Lời nói của hắn nhất thời cho học sinh quân cổ vũ to lớn, từng cái từng cái rống to xông tới chỗ Ngư Nguyên Văn. Người của Kim Sư quân đoàn đã sớm lùi về phía sau, từng cái từng cái không dám lên trước. Ngư Nguyên Văn đang muốn lấy tính mạng của Lý Vân Tiêu, đột nhiên cảm thấy một luồng lực lượng cực kỳ không khỏe bao phủ ở trên bầu trời của hắn.
Hắn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy trên bầu trời của học sinh quân hiện ra một ngón tay màu đen, chẳng biết lúc nào dĩ nhiên dựng đứng lên, đầu ngón tay thật dài hướng xuống dưới, đang hướng về trên người mình điểm lại.
– Móa, này là món đồ gì!
Hắn rất là kinh hãi, nội tâm nhấc lên cơn sóng thần, một loại cảm giác tử vong xông lên đầu. Hắn không lo giết Lý Vân Tiêu, trực tiếp thu lại chiến kích, toàn lực hướng đầu ngón tay kia đánh tới.
– Hí!
Lực lượng của Ngư Nguyên Văn đánh vào đầu ngón tay này, lập tức bị mạnh mẽ đè ép xuống, thật giống như một quả bóng cao su to lớn phồng lên, trong lúc bất chợt bị đánh ra cái động, không khí bên trong đổ ra. Hắn chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khó có thể tưởng tượng, trực tiếp phá tan hết thảy phòng ngự của mình, ầm ầm bắn trúng thân thể.
Ầm!
Một tiếng nổ vang, trong ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, Sát Thần Nhất Chỉ kia hạ xuống, Ngư Nguyên Văn bị nổ thành thịt nát, tung toé khắp nơi.
Chi!
Bốn mươi vạn đại quân tập thể hít vào ngụm khí lạnh, liên tiếp lui về phía sau. Ngay cả hơn hai ngàn tên học sinh quân cũng triệt để dại ra, sau khi Sát Thần Nhất Chỉ này giết chết Ngư Nguyên Văn, liền đột nhiên tiêu tan không còn. Tất cả mọi người cảm thấy trong cơ thể bị rút hết sạch, thật giống như toàn bộ tinh khí thần bị hấp thu. Không chỉ có hai mắt đỏ ngầu khôi phục lại, hơn nữa khí lực toàn thân cũng tiêu tan không còn.
– Các ngươi mau lui xuống, đừng lo cho ta!
Lý Vân Tiêu lướt qua nguy cơ, liền vội kêu to lên. Hắn rõ ràng trạng thái của học sinh quân giờ khắc này, Sát Thần Nhất Chỉ lấy sạch toàn bộ sát khí cùng nguyên khí của bọn họ, lúc này mới có thể dễ dàng giết chết một tên Vũ Quân. Nếu giờ khắc này Kim Sư quân đoàn phát động công kích, tuyệt đối sẽ bị xoá bỏ.
May là lúc trước bốn mươi vạn đại quân đã bị giết sợ run tim mất mật, giờ khắc này thấy một tên Vũ Quân cường giả bị đồ vật không hiểu ra sao giết chết, càng là sợ đến từng cái từng cái xanh cả mặt, nơi nào còn có dũng khí xông lên.
Lý Dật hoàn toàn không thể tin được tất cả nhìn thấy trước mắt, Vũ Quân cấp, liền hoang đường chết đi như thế?
Hắn lau mắt, nhất thời phát điên lên. Cả người như điên rút ra một thanh bảo kiếm vọt tới, mất đi lý trí điên cuồng hét lên nói:
– Súc sinh! Ngươi tên súc sinh này! Ta muốn giết ngươi!
Giờ khắc này trong hai quân tất cả đều ngây ngốc nhìn mấy người chém giết, Lý Dật vốn là Đại vũ sư, tuy rằng gãy một cánh tay, nhưng thực lực vẫn còn ở đó. Thêm vào hiện tại triệt để điên cuồng mất đi lý trí, uy lực càng là tăng mạnh, dưới một chiêu kiếm, liền để Lý Vân Tiêu không thể tránh khỏi!
– Toàn bộ dừng tay cho ta!
Xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng rống to, sóng âm đâm màng tai người, ở trong hoang dã điên cuồng truyền ra. Tất cả mọi người đều là tâm thần chấn động!
– Đây là?
Lý Dật điên cuồng nhất thời bị tiếng gầm lên giận dữ này làm thức tỉnh, thất thanh nói:
– Tiêu Khinh Vương! Không được, sư huynh mau mau giết người này!
Nội tâm hắn vạn phần bi phẫn, Lý Vân Tiêu thật giống như trời sinh là khắc tinh của hắn, mỗi một lần giao chiến, mình liền bị chà đạp thương tích đầy mình! Lần này ở dưới tình huống tất thắng, lại vẫn chết một vị sư huynh, giờ khắc này hắn bất luận làm sao cũng phải giết Lý Vân Tiêu, bằng không tâm tình của hắn sẽ bị đè lên, ngày sau ở trên võ đạo, cũng khó mà đột phá!
– Lần này xem ngươi trốn làm sao!
Hai mắt Lý Dật dữ tợn, ở dưới hai người liên thủ lại, Lý Vân Tiêu rốt cục không chống đỡ nổi, trên người bắt đầu bị từng đạo từng đạo Hàn Băng khí bắn trúng, tuy rằng đều tách ra chỗ yếu, nhưng càng ngày càng nhiều!
Xa xa mấy đạo nhân ảnh hướng bên này điên cuồng chạy tới, từ tốc độ kia đến xem, tuyệt đối là cường giả không thể nghi ngờ!
– Lần này ai cũng cứu không được ngươi!
Lý Dật một cước đá vào trên người Lý Vân Tiêu, trực tiếp đem hắn đá bay đến giữa không trung. Hai người phía dưới đều là một mặt dữ tợn, hai đạo Hàn Băng chân khí trực tiếp từ mặt đất vụt lên, như cầu vồng sau mưa, từ trên đại địa đâm tới không trung.
Lý Vân Tiêu vết thương chằng chịt, đột nhiên hắn mạnh mẽ hít một hơi, thân thể mở ra, hình thành một dáng dấp đại tự, một luồng sức mạnh từ lòng bàn tay, gan bàn chân tản mát ra, dĩ nhiên đem thân thể hắn vững chắc trên không trung, không có rớt xuống.
Hàn Băng khí đánh không, Lý Dật cùng Quảng Nguyên Giáp đều ngơ ngác, con ngươi mở lớn.
Xa xa có ba người chạy như điên tới, chính là Tiêu Khinh Vương, Lạc Vân Thường cùng Trần Đại Sinh. Tuy rằng bọn họ không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc trước tàn sát tất cả đều ánh vào trong mắt mấy người.
Đặc biệt là Sát Thần Nhất Chỉ, trực tiếp giết chết Ngư Nguyên Văn, để nội tâm mấy người đều chấn động dữ dội. Giờ khắc này Lý Vân Tiêu ở vào nguy cơ, càng làm cho ba người vạn phần lo lắng, sử dụng toàn bộ sức mạnh lao nhanh!
Trần Đại Sinh càng là một mặt âm trầm cùng bi phẫn, rất xa liền điên cuồng hét lên nói:
– Súc sinh! Nếu Lý Vân Tiêu tổn thương nửa cọng tóc gáy, ta muốn toàn bộ các ngươi chôn cùng!
Lý Vân Tiêu là độc tôn của đại ca, hơn nữa đối với mình có ân tái tạo, nếu hắn ngã xuống, mình làm sao còn mặt mũi trở lại bàn giao với đại ca? Sợ là phải đương trường tự vẫn tạ tội!
Lạc Vân Thường cũng kinh hoảng, đau đớn khó chịu giống như người yêu sắp rời mình đi.
Chỉ có Tiêu Khinh Vương sắc mặt bình tĩnh nhất, nhưng trong tròng mắt cũng là sát khí không che giấu chút nào!
Lý Vân Tiêu lẳng lặng nổi giữa không trung, nhưng lực lượng hao tổn quá lớn, vẫn chậm rãi hướng phía dưới rơi đi. hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn cứu binh phương xa, cay đắng nói:
– Không kịp.
Ầm!
Bọt khí kia nổ tung, hắn thu lại tứ chi, trong tay có thêm mười cây ngân châm, đột nhiên hướng quanh thân mình đâm tới.
– Đây là?
Tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Kế Mông cùng Thương Lập Quần cũng ngừng lại, hai người lẫn nhau cảnh giác liếc mắt nhìn, tất cả đều đem thần thức quan tâm đến bên Lý Vân Tiêu kia.
Theo Ngũ Thải Thần Châm xen vào trong cơ thể, trên người Lý Vân Tiêu bắt đầu tỏa ra khí tức kinh người, không ngừng kéo lên. Tuy rằng bọt khí bị phá, nhưng thân thể của hắn vẫn như cũ lơ lửng giữa không trung, thật giống như chịu đến lực lượng nào đó dẫn dắt, chậm rãi hạ xuống.
– Giời ạ, này cũng không giết chết ngươi!
Lý Dật hầu như là gào thét ầm ĩ lên, hắn cảm thấy mình muốn điên rồi!
Trong con ngươi hắn lướt qua một tia kiên quyết, từ trong lồng ngực lấy ra một viên đan dược màu vàng, trực tiếp thả vào trong miệng.
Quảng Nguyên Giáp kinh hãi, thất thanh nói:
– Sư đệ ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.