U Minh Trinh Thám

Chương 487: (b) Rút lui




- Còn không có!

Diệp Tiểu Manh lắc đầu:

- Nơi này linh lực dao động lưu lại quá nhiều, hơn nữa dao động của Quỷ Yêu cùng quỷ hồn bình thường không giống nhau, cho nên dù có dùng máy dò xét cũng chỉ có thể ở khoảng cách gần gũi mới tìm ra được vật mà nó ám ảnh vào!

- Được rồi, vậy chúng ta đi từng phòng tìm kiếm là được thôi!

A Trạch nói:

- Dù sao lực lượng của thứ này ở ban ngày cùng buổi tối cũng không khác nhau quá lớn, chúng ta có rất nhiều thời gian!

Diệp Tiểu Manh gật đầu, cầm máy dò xét dọc theo hành lang chậm rãi đi tới, cẩn thận quan sát màn hình trong máy. Tuy rằng a Trạch có thể cảm giác được linh lực dao động tồn tại, nhưng lại không thể phán đoán được chuẩn xác rốt cục là do linh lực dao động do Quỷ Yêu đi qua lưu lại hay do quỷ hồn. Mà chính Diệp Tiểu Manh cũng vì một ít nguyên nhân mà chính bản thân nàng cũng không biết rõ, nguyên bản linh cảm thường xuyên hữu dụng nhưng hiện tại lại bị huyết khí cuồn cuộn quấy nhiễu trở nên chậm chạp, mà cảm giác máu huyết sôi sục này chính bản thân nàng cũng không cách nào tự do khống chế, vì vậy nàng mới mang theo máy dò xét mà Minh Diệu lưu lại cho nàng. Loại dụng cụ này sử dụng cũng không quá phương tiện, thật dễ dàng sẽ bị loại máy móc điện tử khác gây quấy nhiễu, hơn nữa phạm vi dò xét cũng không lớn, nhưng nếu có thể ở trong phạm vi nhất định lại không bị quấy nhiễu thì kết quả dò xét được lại vô cùng chuẩn xác.

Linh lực dao động của Quỷ Yêu khác hẳn với quỷ hồn bình thường, cho nên dùng máy thật dễ dàng phân biệt ra được là quỷ hồn hay Quỷ Yêu. Diệp Tiểu Manh cẩn thận quan sát máy dò xét, nếu phát hiện được dị thường sẽ lập tức báo với a Trạch. Nếu có lời nhắc nhở của Diệp Tiểu Manh, a Trạch sẽ lập tức ra tay. An Thanh đi theo hai người nhìn nhìn những dụng cụ mà nàng xem mãi vẫn không sao hiểu được.

- Hình vẽ này là gì vậy?

An Thanh thật sự không kìm nén được lòng hiếu kỳ của mình, nhịn không được mở miệng hỏi:

- Đây là…bản đồ sao?

- Đây là bản đồ khu vực này.

A Trạch cũng không ngẩng đầu nói:

- Tiểu Manh đang tìm linh lực dao động bất thường, mà tôi đang tìm kiếm dấu hiệu của địa vực dao động biểu hiện trên bản đồ, có lẽ nhờ vậy mà tìm kiếm được phạm vi cùng thói quen hoạt động của nữ quỷ, sẽ có trợ giúp trong việc đối phó với nó!

- Nga…

An Thanh cái hiểu cái không gật gật đầu.

A Trạch nói linh lực dao động gì đó nàng nghe cũng không hiểu, nhưng nhìn qua a Trạch cũng không giống như một người có lòng kiên nhẫn giảng giải cho nàng nghe được chút tri thức trụ cột của phương diện này, nàng chỉ cũng chỉ đành đem nỗi nghi hoặc đè nén ở trong lòng mình.

- A Trạch, nơi này…

Diệp Tiểu Manh ngừng lại trước một cánh cửa phòng cũ nát, cây kim của máy dò xét trong tay không ngừng nhảy lên.

- Thật kỳ quái, kim nhảy rất mạnh ở đây, nhưng lại không hề vượt qua giới hạn!

- Nơi này hẳn là…phòng ngủ bình thường mà thôi.

A Trạch nhìn nhìn bản đồ trong tay nói:

- Kim nhảy mạnh như vậy cũng chỉ nói con Quỷ Yêu kia thường xuyên hoạt động bên trong căn phòng này!

- Chúng ta vào xem đi!

Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa phòng đầy bụi đất.

Theo thanh âm “chi nha” phát ra thật khó nghe, căn phòng cũ nát hiện ra trong tầm mắt ba người. Nơi góc tường có thật nhiều mạng nhện, sàn nhà bằng gỗ bởi vì thời gian dài ẩm mốc mà đã biến thành mục nát. Có chút vi khuẩn màu trắng bám đầy sàn nhà. Có thể nhìn ra được căn phòng này thật âm u cùng ẩm ướt. Cửa sổ trong phòng bị hai miếng ván đóng lại, không lưu chút khe hở nào, cả căn phòng hoàn toàn tối đen.

- Chẳng thể trách con Quỷ Yêu kia thường xuyên hoạt động trong căn phòng này, âm khí nơi này xác thực rất nặng!

A Trạch mở đèn pin mang theo trên người chiếu khắp chung quanh:

- Âm u lại còn ẩm ướt, đúng là địa phương tốt hấp dẫn đối với loại quái vật kia…

- Có một điều tôi luôn luôn nghĩ không ra.

Diệp Tiểu Manh mở miệng nói:

- Căn cứ theo ghi chép của Minh Diệu, người chế tạo ra thứ quái vật kia trở thành một loại tồn tại thật tà ác, hoàn toàn từ bỏ hồn phách chính phái bên trong ba hồn bảy vía của nhân loại, chỉ lưu lại hồn phách tà ác mà thôi. Nhưng là thứ tà ác như vậy, lại liên tục ra vào bên trong những phòng ngủ trong vườn trường, nhưng lại chưa từng phát sinh ra bất cứ sự kiện ác tính nào, đây không phải là rất quái dị hay sao?

- Đích thật là rất quái dị!

A Trạch gật đầu:

- Nhưng tôi lại có một ý tưởng khác. Nếu như thứ kia do người tạo ra, như vậy cũng nói rõ nhất định phải có người khống chế được nó!

- Ý của cô muốn nói, có người cố ý điều khiển Quỷ Yêu, sai khiến nó thường xuyên ra vào phòng ngủ các sinh viên mà không giết người?

Diệp Tiểu Manh hỏi:

- Vậy hắn làm vậy để làm gì?

- Không biết!

A Trạch lắc đầu:

- Chỉ sợ phải tìm được người khống chế nó thì mới biết được đáp án!

- Chờ một chút, trong máy dò xét có điểm gì là lạ!

Diệp Tiểu Manh nhìn cây kim trong máy dò xét đang nhảy lên mơ hồ bất ổn:

- Phòng này có chút cổ quái!

- Để tôi xem!

A Trạch cũng nhìn vào, gật đầu nói:

- Đích xác nơi đây tựa hồ có vật gì đó đang quấy nhiễu máy dò xét. Cô có thể cảm giác là thứ gì hay không?

- Để tôi thử xem.

Diệp Tiểu Manh nhắm lại hai mắt, tận lực làm cho mình yên tĩnh trở lại. Linh lực dao động bên trong căn phòng này đích thật là có chút quái dị, hơn nữa tựa hồ còn là một loại quấy nhiễu. Diệp Tiểu Manh thật nỗ lực muốn tìm ra cỗ quấy nhiễu kia, cả người đều tiến vào trong một loại trạng thái linh hoạt kỳ ảo, nhưng loại trạng thái này cũng không duy trì được bao lâu, cảm giác buồn bực kia lại nảy sinh trong lòng cắt đứt cảm ứng của nàng.

- Không được!

Diệp Tiểu Manh mở mắt, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Gần đây không biết lại bị làm sao vậy, đặc biệt dễ dàng buồn bực, giống như có thứ đồ vật gì đó đang hấp dẫn tôi, làm cho tôi không cách nào tĩnh tâm lại được!

- Bỏ đi, không cần miễn cưỡng chính mình.

A Trạch nhẹ nhàng vuốt đầu Diệp Tiểu Manh:

- Chúng ta từ từ tìm xem!

- Ý cô muốn nói, cô thấy được lão sư trong phòng y tế…

Trần Hạo dùng loại ánh mắt kỳ quái nhìn Anh Đào:

- Đang ăn thịt người?

- Tôi biết chuyện này nghe qua thật điên cuồng, nhưng anh nhất định phải tin tưởng tôi.

Anh Đào nắm lấy cánh tay Trần Hạo, vẻ mặt tái nhợt nói:

- Tôi tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không có sai. Tôi cũng không phải phát điên hay gặp ảo giác, chuyện đó là thật sự!

- Tôi tin tưởng cô, tôi đương nhiên là tin tưởng cô!

Trần Hạo nắm lấy bàn tay của Anh Đào, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

- Anh thật sự tin lời của tôi sao?

Anh Đào có chút kinh ngạc nói. Nói thật lòng, ngay cả nàng cũng không dám tin tưởng những gì mình đã nhìn thấy, nàng căn bản không nắm chắc được mình có thể thuyết phục Trần Hạo.

- Vì sao lại không tin?

Trần Hạo cười khổ nói:

- Gần đây những gì tôi nhìn thấy cũng đã vô cùng kỳ quái, nhiều thêm một chuyện cũng chẳng có gì không chịu được.

Tiếp theo hắn lộ ra dáng tươi cười như tự giễu, tiếp tục nói:

- Hơn nữa là người chơi trò sinh hóa nguy cơ nhiệt tình nhất, loại chuyện này đối với tôi mà nói cũng không có gì đặc biệt. Bản thân tôi vẫn thường xuyên đem bản thân mình ảo tưởng đang ở bên trong thế giới tận thế đấy thôi!

__________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.