U Minh Trinh Thám

Chương 486: (a) Rút khỏi




- Vậy sao? Tôi không cảm thấy như vậy!

A Trạch cười lạnh nói:

- Một chút linh lực dao động cũng không có, thật giống như đồ vật dùng lừa gạt tiền bạc mà thôi!

- Nói bậy, đây là do tôi đặc biệt lên núi cầu chủ trì trong chùa.

An Thanh không phục nói:

- Nên nhớ tôi bỏ thật nhiều tiền mới mua được mảnh ngọc này đó, không phải xin không đâu!

- Vậy sao? Như vậy chúc mừng cô!

A Trạch vẫn giữ dáng tươi cười trào phúng:

- Cô đã bị hòa thượng kia lừa gạt!

- Cô…bỏ đi, tôi không tranh luận với cô.

An Thanh biết nếu cùng a Trạch tiếp tục tranh cãi cũng sẽ không có kết quả gì, nàng liền chuyển mục tiêu là Diệp Tiểu Manh, mục tiêu của nàng vẫn luôn có lỗ tai mềm mại hơn, dễ dàng lừa gạt hơn.

- Tiểu Manh, lúc ấy chúng ta đã nói chuyện xong rồi mà, cô cũng không muốn thấy tôi biến thành trò cười của cả trường học đi?

- Thật xin lỗi, An Thanh.

Diệp Tiểu Manh thật áy náy nói:

- Tình huống lần này rất đặc thù, chúng tôi thật sự không nắm chắc có thể bảo hộ được cho cô, cho nên mới làm như vậy thôi.

- Sao cả cô cũng nói như vậy đây chứ!

An Thanh có chút ủ rũ, nàng thật không ngờ Diệp Tiểu Manh cũng có thái độ như thế. An Thanh đem ba lô đeo lên người, giận dỗi nói:

- Tôi mặc kệ, dù sao trước đó đã nói xong rồi, hiện tại sao có thể không chịu đây? Tôi nhất định phải đi!

- Sao con người của cô không biết phân biệt phải trái đây chứ?

A Trạch có chút căm tức:

- Không cho cô đi là vì sợ cô sẽ xảy ra chuyện, là vì tốt cho cô thôi!

- Phải đó!

Diệp Tiểu Manh cũng ở bên cạnh hát đệm theo:

- Tôi xin cô, lần sau đi, lần sau nếu có loại chuyện này chúng tôi nhất định sẽ mang cô đi theo được không?

- Không được, không nghe, không đồng ý!

An Thanh nghiêng đầu nhìn sang nơi khác nói:

- Nếu hai người không mang tôi đi, tôi sẽ một mình trộm đi vào. Như vậy càng thêm nguy hiểm, hai người tự nhìn mà làm đi!

- Cô…

A Trạch thật sự nổi giận, hiện tại nàng thật muốn trực tiếp cắt đứt hai chân An Thanh, xem cô ta có thể còn dùng tay bò theo bọn họ được nữa hay không.

- Bỏ đi a Trạch, để cho cô ấy đi theo đi.

Diệp Tiểu Manh bất đắc dĩ thở dài:

- Đi theo sau chúng ta dù sao cũng đỡ hơn một mình cô ấy lén đi vào sẽ không an toàn!

- Thật đáng ghét!

A Trạch thở phì phì trừng mắt nhìn An Thanh:

- Muốn đi thì đi, nhưng tôi tuyên bố trước, nếu như cô chết bên trong biến thành quỷ thì cũng đừng có tới tìm tôi!

- Ai cần cô lo, tôi có Tiểu Manh bảo hộ sẽ tốt hơn!

An Thanh làm mặt quỷ với a Trạch, sau đó ôm chặt Diệp Tiểu Manh vào trong ngực:

- Đúng không đúng không, tiểu khả ái của tôi…

- Hừ!

A Trạch hừ lạnh đưa tay đẩy ra cánh cửa tòa lầu cũ nát trước mặt!

- Các vị bạn học, hiện tại các vị đang xem chính là tin tức trực tiếp do An Thanh của tin tức xã thu được tại hiện trường.

Bên trong màn hình camera, sau lưng An Thanh là hành lang có chút tối tăm. Mượn lấy chút ánh sáng của camera cùng bên ngoài chiếu vào, miễn cưỡng cũng có thể nhìn thấy được sàn nhà cũ nát, vách tường loang lổ cùng vô số mạng nhện giăng đầy khắp nơi. Cảnh tượng này đủ so sánh với bất cứ quỷ ốc chuyên nghiệp tại các khu công viên giải trí.

- Vị trí hiện tại của tôi chính là tòa lầu phòng học cũ nổi danh trong trường học của chúng ta. Địa phương này vốn luôn có lời đồn đãi có ma quái. Ngay một năm trước, đã có người tận mắt nhìn thấy quỷ hồn của người quản lý lúc trước từng tồn tại, nhưng còn có vài học sinh bởi vì lòng hiếu kỳ quá nặng nên đã chết. Tuy rằng về sau quỷ hồn của quản lý viên kia đã bị tiêu diệt, nhưng cũng đồng dạng chứng minh địa phương này tuyệt đối là âm địa theo lý luận, sẽ có từ trường đặc thù luôn hấp dẫn một ít đồ vật không sạch sẽ đến chiếm cứ ở lại bên trong này. Ngay cách đây không lâu, đã có học sinh nhìn thấy tung tích của nữ quỷ liên tục ẩn hiện bên trong vườn trường. Mà dưới sự nỗ lực của tin tức xã chúng tôi, rốt cục đã phát hiện địa phương cư ngụ của nữ quỷ kia chính là tòa lầu cũ trong trường. Vì vậy tin tức xã chúng tôi đã liên hợp với hội trưởng Thần Hi Thanh Lam cùng phó hội trưởng của Đồng Hảo Hội thần bí nhất trong trường, tiến hành đưa tin về sự kiện linh dị chân thật nhất cho các vị!

Hình ảnh thoáng chớp lên, trên màn ảnh xuất hiện gương mặt thật đáng yêu của một cô gái. Cô gái kia ngẩng đầu, phát hiện màn ảnh đang hướng về mình, cười vẫy vẫy tay sau đó liền cúi đầu chuyên tâm chuẩn bị những dụng cụ kỳ quái trong tay.

- Hình ảnh vừa rồi các vị nhìn thấy chính là hội trưởng Diệp Tiểu Manh Thần Hi Thanh Lam. Nghe nói Diệp Tiểu Manh đồng học từng có một lịch trình trưởng thành không tầm thường. Trong suốt hai mươi năm từ thơ ấu cho tới khi trưởng thành, nàng từng vô số lần trải qua những sự kiện siêu nhiên thế này. Dần dà nàng đã có được một loại lực lượng có thể tiêu diệt linh thể…

Hình ảnh đột nhiên chuyển động, một cô gái có gương mặt lạnh lùng xuất hiện trong màn ảnh. Cô gái chỉ quay đầu nhìn thoáng qua màn ảnh, liền quay đầu sang nơi khác không tiếp tục để ý tới.

- Mà vị này chính là phó hội trưởng Thần Hi Thanh Lam…

An Thanh rõ ràng muốn trả thù chuyện a Trạch đối nghịch với mình trước đó, vì vậy màn ảnh chỉ dừng lại trên người a Trạch chừng hai giây liền lướt qua, thậm chí nàng cũng không giới thiệu tên của a Trạch bên trong.

- Cô làm ơn đi, có thể im lặng dùm một chút được không?

A Trạch cau mày nói:

- Cô cứ ồn ào như vậy, thật dễ dàng làm chúng tôi bị phân tâm!

- Cắt, có quan hệ gì đâu chứ!

An Thanh buông camera khinh thường nói:

- Bây giờ là ban ngày, quỷ hồn sẽ không xuất hiện, hôm nay chỉ bất quá là đi vào đây điều tra một chút mà thôi!

- Ai nói với cô chỉ là đi điều tra?

A Trạch cười lạnh nói:

- Lại là ai nói với cô ban ngày nữ quỷ kia sẽ không xuất hiện?

- Cô muốn nói…nữ quỷ kia sẽ xuất hiện sao?

Nghe nói như thế, An Thanh mở to hai mắt nhìn qua, thân thể không khỏi phát run, xem ra tối hôm qua bị kinh hách vẫn còn chưa bình phục lại.

- Không phải nói ban ngày quỷ hồn không thể tùy ý hoạt động sao?

- Có người nói với cô đó là một con quỷ hồn sao?

A Trạch cười lạnh lắc đầu, quay đầu nhìn sang nơi khác khinh thường nói:

- Những người thường như cô…

- Được rồi, hai người đừng cãi nữa!

Diệp Tiểu Manh thật sự không chịu được nữa, mở miệng nói:

- An Thanh, tắt camera đi, tia trong máy của cô vọng lại đã quấy nhiễu tới dụng cụ của tôi!

- Nga!

Nghe được Diệp Tiểu Manh lên tiếng, An Thanh ngoan ngoãn tắt công tắc camera.

Nàng tò mò nhìn vào dụng cụ đang không ngừng phát ra âm thanh “tích tích” trên tay Diệp Tiểu Manh, kỳ quái hỏi:

- Đây là vật gì?

- Là máy dò xét.

Diệp Tiểu Manh cũng không quay đầu lại đáp:

- Dùng dò xét linh lực dao động!

- Oa, là công cụ bắt quỷ công nghệ cao nga…

An Thanh kinh hô:

- Nhưng vì sao cô không lấy máy hút theo vậy? Làm sao đem quỷ bắt lại?

- Cô bị bệnh ngu ngốc sao?

A Trạch trừng mắt liếc An Thanh, cũng không muốn tiếp tục quản tới nàng, quay đầu nhìn Diệp Tiểu Manh nói:

- Thế nào? Có phát hiện gì không?

__________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.