U Minh Trinh Thám

Chương 395: (b) Đào sắc




- Được rồi, hãy để cho vị nữ sĩ xinh đẹp này xích ông lại đi!

Minh Diệu lấy ra sợi xích sắt cùng vài dây đai, đi tới trước mặt Mị, đưa cho nàng tiếp theo nhìn qua Kent, nói:

- Mời ông cởi quần áo xuống đi!

- Nga, được…

Kent vội vàng gật đầu, luống cuống tay chân cởi bỏ bộ tây phục ném xuống đất.

- Không nghĩ tới anh là một tên có tư tưởng biến thái đến như vậy!

Mị tiếp nhận xích sắt cùng dây đai, nhỏ giọng nói bên tai Minh Diệu:

- Khi tôi trở về nhất định phải đón Tiểu Manh rời đi, nếu không nhất định sẽ có một ngày anh không nhịn được mà xuống tay đối với Tiểu Manh!

- Làm ơn đi, cho dù tôi có biến thái nhưng cũng còn là nam nhân có thẩm mỹ quan thật bình thường!

Minh Diệu trợn mắt xem thường nói. Bộ ngực của Tiểu Manh còn không bằng cả tôi, muốn xuống tay tôi cũng không cần đi tuyển ngụy la lỵ kia đi!

- Vậy thì thật khó nói!

Mị dùng một loại ánh mắt “tôi không tin anh” nhìn Minh Diệu:

- Đại thúc biến thái háo sắc?

- Tôi…đã chuẩn bị xong.

Ngay khi hai người vẫn còn đang nói chuyện, Kent đã cởi sạch chỉ còn lưu lại quần lót tam giác màu trắng. Hắn nằm trên giường, tận lực làm cho mình biểu hiện càng thêm gợi cảm một chút, muốn làm cho Mị chú ý, hơn nữa nằm lên giường xong còn nháy mắt đưa tình với nàng, nhưng nhìn thấy một thân thịt béo lỏng lẻo của hắn, Mị chỉ có cảm giác thật muốn giết người rảnh nợ.

- Ân, tốt lắm!

Minh Diệu gật đầu, quay lại nhìn Mị nói:

- Kế tiếp mời cô đem hắn trói lại đi!

Mị gật đầu, thuần thục dùng xích sắc đem tay chân Kent khóa ở bốn góc giường, hiện tại nhìn hình dáng của hắn chẳng khác gì một đầu heo mập đang chờ giết mổ.

- Khuyết thiếu một chút cảm xúc gì đó a!

Minh Diệu cau mày nói:

- Ra vẻ chỉ dùng việc trói này thật khó thể thỏa mãn dục vọng thưởng thức của tôi nha!

Hắn cúi đầu nghĩ nghĩ trầm ngâm thoáng chốc, tiếp tục nói:

- Bằng không như vậy đi, không bằng che mắt với bịt miệng ông thì tốt nhất!

- Được, không có vấn đề!

Kent vội vàng đáp ứng, hiện tại hắn đã bị lửa dục thiêu váng đầu, muốn cho hắn làm gì cũng có thể.

Mị nhịn xuống cảm xúc khó chịu trong lòng, dùng vải đen che mắt hắn, sau đó lấy quả cầu nhỏ màu đỏ nhét vào miệng hắn.

- Tốt lắm, hiện tại hẳn nên bắt đầu làm chính sự!

Minh Diệu chỉ chỉ túi nhỏ trên cổ Kent nhỏ giọng nói với Mị:

- Cô đi đem hai món đồ kia đổi ra đi!

- Tôi không đi đâu!

Vẻ mặt Mị chán ghét nói:

- Người này đều là thịt béo, muốn đi chính anh đi đi!

- Được rồi, ra vẻ phải do một mình tôi động thủ!

Minh Diệu bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đi tới trước giường sát bên chỗ Kent bị trói, một tay đặt nhẹ lên bụng Kent vuốt ve, mà tay kia lấy ra tấm thẻ cùng chìa khóa trong túi mình.

Xúc cảm trên bụng truyền lên đại não, Kent còn tưởng rằng người đang vuốt ve mình là Mị, tâm lý khoái cảm khiến cho hắn nhịn không được rên lên.

- Thật ghê tởm!

Mị đứng phía xa chứng kiến Minh Diệu vừa vỗ về trên bụng lão già kia vừa dùng một bàn tay tháo ra miệng túi nhỏ trên cổ hắn, nhưng lão già lại cất tiếng rên hừ hừ khiến cho nàng có cảm giác như muốn nôn mửa.

Minh Diệu quay đầu ra dấu bằng mắt cho Mị, ý bảo nàng không được lên tiếng. Hắn buông nhẹ động tác tận lực làm cho lực chú ý của Kent ở trên bụng, để cho hắn không thể phát hiện được động tác bàn tay còn lại của chính mình.

- Hô…

Lấy được chìa khóa cùng tấm thẻ thực sự, lại đem đồ giả bỏ vào trong túi nhỏ, Minh Diệu thở phào một hơi nhẹ nhõm. Tuy rằng trực tiếp đem người này đánh ngất xỉu thật sự dễ dàng, nhưng vì không muốn bị hắn nghi ngờ, chỉ có thể dùng loại phương pháp tốn sức này. Hắn lau mồ hôi trán, lại lau tay lên trên giường. Mị nói không sai, lão già này đích xác thật ghê tởm. Minh Diệu cảm giác bàn tay mình đều là mỡ chảy ra từ trên người lão già trước mặt.

- Đã lấy được tới tay, chúng ta đi thôi!

Mị nhỏ giọng nói:

- Trực tiếp ném lão già đáng chết này ở đây là xong!

- Vậy làm sao được.

Minh Diệu lắc đầu:

- Làm như vậy sẽ khiến cho hắn đem lòng sinh nghi, diễn kịch nhất định phải làm nguyên bộ!

- Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ anh định ra ngoài tìm nữ nhân thật sự vào đây bồi hắn làm ra loại chuyện này sao?

Mị làm ra biểu tình thật chán ghét nói.

- Tôi cũng không biến thái như cô nói, chính cô tự đi tham quan chung quanh đi, tôi thu phục xong đến phòng tìm cô là được!

Minh Diệu gật đầu nói, đích xác chuyện kế tiếp cũng không nên để Mị tiếp tục đi tham dự. Tuy rằng hắn nhìn thấy bộ dạng đã tức muốn khóc nhưng vẫn cố gắng kiên trì của Mị nên rất muốn trêu chọc nàng, nhưng mọi việc đều cũng nên đúng mức độ mà dừng lại. Minh Diệu cảm thấy hiện tại dừng lại là đúng lúc, nếu còn tiếp tục trêu chọc thêm nữa chỉ sợ nữ nhân này nhất định sẽ lưu lại ký hiệu nào đó trên người của hắn đi? Dù sao chứng kiến ngón tay nhỏ nhắn của Mị, Minh Diệu cũng không chút ngu xuẩn cho rằng đó là ngón tay dùng để diễn tả nghệ thuật gì đó. Trên ngón tay kia nồng đậm mùi máu tươi, nếu như quả thật muốn tìm được nghệ thuật gì trên ngón tay kia, như vậy Minh Diệu chỉ có thể gọi đó là nghệ thuật giết người.

- Ngô…

Kent bị trói gô trên giường thấy bỗng nhiên không còn chút tiếp xúc nào, không ngừng vặn vẹo thân thể kêu lên. Nhưng bởi vì miệng ngậm đồ vật nên nói không nên lời, chỉ có thể phát ra âm thanh hàm hồ không rõ.

- Không nên gấp gáp, vị tiểu thư mỹ lệ này vẫn còn có chút gò bó không buông lỏng, tôi muốn cùng nàng khai thông một chút.

Minh Diệu lớn tiếng nói.

- Nha…

Kent nghe được lời nói của Minh Diệu, lúc này mới dừng lại vẻ vặn vẹo trên giường.

Minh Diệu ra dấu bằng mắt cho Mị, Mị gật đầu. Loại địa phương này nàng cũng không muốn lưu lại thêm một giây đồng hồ nào. Mị chậm rãi lui tới góc tường, thân ảnh dần dần mờ đi, cuối cùng cả người đều biến mất bên trong bóng tối.

- Thiên phú Ảnh Mị thật đúng là rất phương tiện a?

Minh Diệu nhìn thấy Mị vô thanh vô tức biến mất bên trong phòng, không khỏi cảm thán trong lòng. Hắn nhẹ nhàng ấn lên cái nút trên tường, vách tường mở ra thụt lùi về sau, lộ ra một thông đạo. Một nam nhân anh tuấn ôm một nữ nhân đi vào, cũng giống như Kent, hai tay nữ nhân kia cùng đôi mắt cũng bị trói lại bịt kín, miệng cũng ngậm một quả cầu đỏ, ngẫu nhiên còn phát ra thanh âm “ân a”, nhưng tuyệt đối không nghe được nàng đang nói gì.

Minh Diệu ra dấu bằng mắt cho nam nhân kia, hắn gật đầu, đem nữ nhân trong tay nhẹ nhàng buông xuống giường.

Nam nhân kia chính là tiểu minh tinh anh tuấn khi nãy ngoài đại sảnh, trong lòng hắn cảm thấy có chút kỳ quái, hẳn chẳng những thích chơi một ít chuyện kích thích, còn thích có người ở một bên quan sát. Khi Vicky cùng hắn đi vào phòng không bao lâu, nam nhân phương Đông từng gặp qua họ trong đại sảnh cũng đi đến.

- Không cần để ý tôi!

Hắn nhìn tiểu minh tinh bắt chuyện, mở miệng nói:

- Tôi chỉ muốn tới thăm biểu diễn của hai vị một chút thôi, hai vị sẽ không để tâm chứ?

- Đương nhiên là không!

Không đợi Vicky lên tiếng, tiểu minh tinh đã chỉ chiếc ghế ở vách tường nói:

- Mời ngồi đi, biểu diễn của hai chúng tôi sẽ thật sự phấn khích!

Tiểu minh tinh nói xong còn quay lại nhìn Vicky, trong mắt lóe lên ánh sáng hưng phấn:

- Tôi nghĩ cô cũng không để ý, đúng không? Đây cũng là một loại tình thú!

__________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.