U Minh Trinh Thám

Chương 394: (a) Đào sắc




Minh Diệu lớn tiếng nói:

- Tâm lý bình thường làm sao làm ra được những bộ diện ảnh khẩu vị nặng như thế chứ!

- Ha ha…

Kent nhìn Mị đang đứng bên người Minh Diệu, chà xát đôi tay như nóng lòng.

- Như vậy hiện tại chúng ta có nên…

- Có thể, đương nhiên có thể, hiện tại bắt đầu.

Minh Diệu vỗ vỗ tay, người phục vụ liền đẩy cửa đi vào.

- Có gì cần dặn dò, thưa đại nhân?

Người phục vụ cung kính hỏi.

- Mang chúng tôi đến một phòng riêng.

Minh Diệu nói:

- Tôi muốn tận tình thưởng thức biểu diễn phấn khích của hai vị này!

- Dạ, mời!

Người phục vụ làm động tác như thỉnh, đi phía trước dẫn đường.

- Vì sao phải tự xưng là người Uy quốc?

Mị có chút khó hiểu nhỏ giọng hỏi Minh Diệu.

- Đồ đần, đương nhiên là vì vu oan!

Minh Diệu nhỏ giọng đáp.

- Huống hồ bọn hắn thật sự làm ra những bộ phim khẩu vị nặng như vậy, tôi cũng không có nói sai a!

Ba người theo sự dẫn dắt của người phục vụ đi tới một căn phòng riêng biệt, căn phòng này là do Minh Diệu lựa chọn trước khi đến, nơi này là địa phương dùng để đặt bẫy.

Mà vào lúc này, Vicky tự nhiên là thật thỏa mãn đi chơi đùa cùng tiểu minh tinh anh tuấn mà nàng đã sớm trúng ý. Khi Minh Diệu nói hắn không cần nàng trao đổi, thầm nghĩ muốn một mình thưởng thức biểu diễn, tuy nàng không biểu hiện rõ thái độ ra ngoài, nhưng trong lòng đã cười thật vui sướng. Về phần Kent, hiện tại toàn bộ tâm tư của hắn đã đặt lên trên người của Mị, làm gì còn tinh lực đi quản bất cứ ai.

Vách tường màu hồng, nệm giường màu hồng, còn có ánh đèn chiếu rọi ánh sáng màu hồng. Cả căn phòng tràn ngập không khí mờ tối, trong lòng Mị có cảm giác thật khó chịu. Tuy rằng nàng cũng không phải thực sự cho lão già này chiếm được tiện nghi của mình, nhưng bản thân nàng vẫn phải bị thiệt thòi, toàn bộ món nợ này nhất định phải tính lại với tên háo sắc bên cạnh nàng. Nàng đưa mắt nhìn Minh Diệu đi bên người, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, nhưng nàng lại quên mất là do nàng đánh ngất xỉu cô người mẫu ném vào thùng rác sau ngõ hẻm, lại tự mình đòi đi thay thế người ta.

Minh Diệu ngồi trên sô pha dựa vào vách tường, hai tay đặt dựa sau gáy, làm ra tư thế như muốn xem kịch vui. Bộ dáng của hắn rơi vào trong mắt của Mị ngược lại làm cho nàng thêm tức giận. Lại nhìn qua vẻ háo sắc của lão già chẳng khác gì đầu heo kia, Mị hận đến ngứa răng, hận không thể lập tức đem hai tên nam nhân này đâm thủng một lỗ trên đầu.

- Hai vị, có thể bắt đầu rồi!

Minh Diệu khẽ cười nói:

- Hi vọng hai vị có thể cho tôi xem một buổi biểu diễn thật khó quên!

- A…hắc hắc, vị nữ sĩ này…

Kent xoa xoa tay, bộ dạng như nóng lòng muốn thử, nhìn qua thật dâm tiện.

- Có phải chúng ta nên bắt đầu…hắc hắc…

Bộ dạng cùng diễn cảm của hắn hiện tại, nếu có thêm nước dãi, như vậy không khác gì mấy kẻ biến thái háo sắc điên cuồng trong phim điện ảnh. Những chính khách mặc quần áo đắt tiền xa hoa kia, dáng vẻ đường đường xuất hiện trong mắt quần chúng, vẻ xấu xí sau lưng có mấy ai chân chính biết được đây?

- Chờ một chút!

Chứng kiến Kent chậm rãi đi qua chỗ Mị đang đứng, mà Mị vẫn đứng nguyên tại chỗ, hai tay nắm chặt lại, Minh Diệu vội vàng lên tiếng. Hắn rất sợ nếu để Kent bước thêm vài bước, nữ nhân này nhất định sẽ trực tiếp đâm xuyên não của lão già trước mặt. Dù sao tình huống bạo tẩu, tựa hồ bên trong Diệp gia luôn có tính di truyền, sủng vật trong nhà hắn cũng là một ví dụ.

- Vậy…

Vẻ mặt Kent thật khó hiểu nhìn qua Minh Diệu, trong lòng hắn có chút khẩn trương. Hắn đang sợ hãi, sợ hãi Minh Diệu lại đột ngột đổi ý, làm cho con thiên nga xinh đẹp trước mặt bay đi, như vậy hắn nhất định sẽ hối hận cả đời!

- Nam nhân vội vàng nhào đi lên, mà nữ nhân lại làm ra bộ dạng không tình nguyện lại vô lực phản kháng. Loại cảnh tượng này tuy rằng thật kích thích, nhưng khuyết thiếu mỹ cảm, hơn nữa loại đề tài này đã bị chụp nát, chúng ta cần phải đổi lại một phương thức khác đi!

Minh Diệu ngồi trên ghế, bộ dáng như chỉ huy giang sơn, thật giống như hắn là đạo diễn đang hướng dẫn diễn viên biểu diễn.

- Hôm nay chúng ta đổi cách khác. Tuy rằng cũng là bộ dáng không tình nguyện, nhưng phải làm ra tư thế như một nữ vương cao quý, nhưng cuối cùng lại bị nam nhân chinh phục. Ân, tràn ngập vẻ mâu thuẫn tổng hợp đi. Nữ vương ngượng ngùng ngạo kiều, hôm nay chúng ta cứ diễn như thế!

- Chuyện này…

Vẻ mặt của Kent có chút khó coi, theo hắn xem ra người này đích thật là biến thái. Nói thật, hắn hoàn toàn không có hứng thú với kiểu biểu diễn như vậy. Dù sao loại chuyện này chỉ cần là người có tâm lý bình thường hẳn cũng sẽ không có hứng thú gì với cảm giác đau đớn đi!

Huống chi là đem cảm giác đau đớn kia đặt trên người nữ nhân trước mặt, đúng là một chủ ý thật không sai. Dù sao nữ tính thống khổ rên rỉ đích xác rất có thể kích phát ra thú tính của nam nhân. Nhưng nam nhân trước mặt rõ ràng đã biểu lộ ý tứ, hắn mới là kẻ bị ngược đãi, điều này làm cho hắn có chút khó chịu.

- Không tệ, cứ như vậy!

Minh Diệu trịnh trọng gật đầu:

- Chúng ta đã chơi thì chơi nguyên bộ vậy, dụng cụ sao, cũng không thể thiếu!

Minh Diệu đứng dậy, nhẹ nhàng đè xuống công tắc ẩn trên tường. Theo thanh âm tiếng máy móc vang lên, mặt vách tường chuyển động lộ ra hốc tối.

Thấy được đồ vật bên trong, vẻ mặt Kent run rẩy lên. Nếu như bị cây gậy lớn như vậy đánh tới, chỉ sợ không chỉ đơn giản là đau đớn, hẳn là hắn còn có thể trực tiếp đi tìm Thượng Đế để uống trà!

- Chuyện này…đại nhân…

Nụ cười trên mặt Kent vô cùng khó coi:

- Khẩu vị của ngài cũng quá nặng đi?

- Di? Loại này còn gọi là nặng sao?

Vẻ mặt Minh Diệu như vô tội nói:

- Kỳ thật trước kia tôi từng chỉ đạo qua thật nhiều buổi biểu diễn còn nặng hơn hôm nay nhiều đâu!

Cho dù tố chất tâm lý tốt như thế nào, trong lòng Kent cũng không nhịn được phải mắng Minh Diệu là kẻ biến thái. Chẳng thể trách nữ nhân bên cạnh kẻ này tuy rằng đều rất xinh đẹp, nhưng lại không ở lại lâu được bên cạnh hắn. Chỉ mới qua một tuần thời gian, nam nhân này đã thay đổi một nữ nhân khác, ra vẻ mỹ nữ hỗn huyết lần trước gặp được trong thang máy hẳn là không chịu nổi kiểu tra tấn biến thái này nên trộm bỏ trốn. Trong lòng hắn thầm nghĩ, còn nói trước đây có những buổi biểu diễn biến thái hơn nữa sao? Vậy không bằng trực tiếp tự sát còn nhanh hơn một chút!

- Nếu như ông đã cảm thấy không quen, như vậy tôi cũng chỉ đành lui lại một chút vậy!

Vẻ mặt Minh Diệu như bất đắc dĩ nói:

- Như vậy chỉ biểu diễn sơ sài thôi, dùng thứ này hẳn là được rồi chứ?

- Vậy thì có thể!

Kent vội gật đầu, nếu như chỉ đơn thuần hạn chế tự do, tuy rằng đối với hắn mà nói cũng có chút khó chịu, nhưng so với bị cây gậy lớn đánh thành tổ ong càng tốt hơn. Hơn nữa nếu như hắn còn tiếp tục không đồng ý, hắn rất sợ tên biến thái trước mặt sẽ đổi ý, dù sao hắn đã lui một bước, như vậy mình cũng hi sinh một chút là được. Đánh giá Mị từ trên xuống dưới, hắn thầm nghĩ chỉ cần nhấm nháp được thân thể nữ nhân này một chút, hi sinh như vậy vẫn có thể thừa nhận.

__________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.