U Minh Trinh Thám

Chương 360:




- Về chuyện của Khả Khả…

Bối Lạp nhìn thấy Đường Tranh uống hết ly rượu, mở miệng nói:

- Tôi còn cần khai thông với Khả Khả mới được.

- Chuyện đó không sao cả, tôi có thể đợi.

Đường Tranh vội vàng nói:

- Nếu hai vị thương lượng xong xuôi, hoặc là còn có chuyện gì muốn hiểu rõ, chỉ cần gọi điện thoại cho tôi là được.

- Ha ha, vậy tốt lắm!

Bối Lạp gật đầu cười:

- Nói vậy tôi xin lỗi trước không tiếp tục ngồi chơi với anh được, anh cứ vui vẻ!

- Được!

Đường Tranh cười nhìn Bối Lạp gật đầu. Nói thật người phụ nữ tên Bối Lạp này trên người có một cỗ phong vận mê người, mỗi một cử chỉ dáng vẻ hay nụ cười đều mang theo vẻ hấp dẫn vô cùng, nếu không phải lực chú ý của Đường Tranh đều tập trung trên người Khả Khả, hắn nhất định sẽ bị người phụ nữ này mê đảo.

Khả Khả ngồi trên sân khấu tối tăm, nhẹ nhàng hát lên bài hát mà không ai hiểu được ca từ. Mái tóc dài hiền thục tùy ý xõa trên vai, làm cho người ta nhìn không rõ bộ dáng của nàng, lại làm cho nàng tăng thêm cảm giác thần bí mê người.

- Hôm nay quả nhiên không tới uổng công!

Đường Tranh nhìn cô gái đang hát trên sân khấu thầm nghĩ trong lòng.

Có lẽ là do men rượu đã dâng cao, Đường Tranh thình lình nấc mạnh một cái. Thanh âm tiếng nấc thật lớn, lớn tới mức làm cho hắn cảm thấy thật xấu hổ. Bên trong quán rượu yên tĩnh chỉ có tiếng hát du dương uyển chuyển của Khả Khả vang lên. Đột nhiên lại xuất hiện thanh âm không hài hòa làm khách nhân khắp bốn phía đều ném ánh mắt phẫn nộ về phía Đường Tranh.

- Xem ra mình đúng là không thích hợp uống rượu!

Đường Tranh tỏ vẻ xin lỗi áy náy cười cười với mọi người, đi ra khỏi quán bar. Hắn vẫn luôn không thể ngăn được tiếng nấc, lại sợ thanh âm của mình ảnh hưởng biểu diễn của Khả Khả cho nên quyết định hôm nay quay về nhà trước rồi tính sau.

Hắn ngồi vào trong xe khởi động máy, tuy rằng gần đây làm việc có chút không thuận lợi, nhưng chuyện tối hôm nay đem toàn bộ buồn bực của hắn đều xóa tan.

Hắn điều chỉnh kính chiếu hậu một chút, lái xe chạy về hướng nhà mình. Trong kính chiếu hậu đột nhiên thoáng hiện một đạo hắc sắc lướt qua, Đường Tranh cũng không kịp nhìn thấy bên trong kính lại xuất hiện thêm thân ảnh một nữ tử tóc đen.

Xe dừng lại bên dưới nhà, Đường Tranh dùng sức xoa ngực của mình, không biết bản thân bị thế nào, đánh nấc liên tục mà không dừng lại được.

Về nhà phải uống nhiều nước một chút mới được, trong lòng Đường Tranh thầm nghĩ. Bởi vì đánh nấc trong thời gian thật dài làm cho hắn cảm thấy trong bụng vô cùng khó chịu.

Đường Tranh cầm tay nắm cửa xe định mở ra, thật bất ngờ lại không sao mở được.

- Không thể nào! Cửa xe hư mất sao?

Đường Tranh dùng sức kéo vài lần vẫn không cách nào mở ra.

“Đông” một tiếng, không biết có phải hệ thống phòng trộm trên xe bị xảy ra vấn đề hay không, toàn bộ các khóa cửa xe đều hỏng mất. Đường Tranh bị nhốt trong xe, không cách nào đi xuống dưới. Hắn đè nút cửa kính định hạ xuống để chui ra ngoài, nhưng phát hiện cả cửa kính xe cũng bị hỏng mất.

Đường Tranh bị nhốt bên trong xe làm cho hắn có chút khẩn trương. Có lẽ hệ thống phòng trộm đã xảy ra vấn đề đi, trong lòng Đường Tranh thầm nghĩ. Hắn nhìn đồng hồ, bây giờ hơn mười một giờ khuya, có lẽ còn có thể tìm được một nhà bảo hành sửa chữa xe còn chưa kịp đóng cửa. Hắn đút chìa khóa vào trong xe lại khởi động máy.

Đường Tranh theo thói quen thường ngày đưa tay điều chỉnh góc độ của kính chiếu hậu, nhưng khóe mắt dư quang vừa thoáng nhìn vào trong kính, lại làm cho hắn ngây dại vì kinh sợ. Hắn vẫn duy trì động tác nắm lấy kính chiếu hậu, giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng, ngay hô hấp cũng ngừng bặt.

Bên trong kính chiếu hậu hiện lên thân ảnh một nữ nhân đang ngồi ở băng ghế sau xe của hắn. Bởi vì ánh sáng tối tăm cùng mái tóc rối tung của nữ nhân kia bao phủ gương mặt, hắn không thấy rõ khuôn mặt nữ nhân kia, nhưng chính bởi vì như vậy lại càng thêm có vẻ khủng bố.

Trong đêm khuya vắng tanh bên dưới tòa lầu tiểu khu nhà mình không một bóng người, ở băng ghế sau xe của mình đột nhiên xuất hiện một nữ nhân có mái tóc dài màu đen buông xõa che khuất khuôn mặt, Đường Tranh bị hoảng sợ đến ngây người, vốn hắn đang bị đánh nấc không ngừng cũng bởi vì chuyện kinh hoàng thình lình xảy ra cũng đã ngừng lại.

Sau ba mươi giây khi đại não kịp thời phản ứng, Đường Tranh lớn tiếng hét lên, hoảng sợ nhìn vào thân ảnh nữ nhân hiện lên trong kính chiếu hậu, liều mạng nắm lấy tay cầm cửa xe muốn mở ra để bỏ chạy ra ngoài, nhưng cửa xe giống như bị nam châm hút chặt lấy, không cách nào mở ra.

Một thoáng lam quang kỳ dị chợt lóe lên, Đường Tranh cảm thấy hoa mắt. Khi hắn khôi phục lại thị lực thì phát hiện bên trong kính chiếu hậu căn bản rỗng tuếch, làm gì có nữ nhân nào.

Đường Tranh sững sờ trong chốc lát, cố lấy dũng khí quay đầu nhìn ra phía sau. Băng sau hoàn toàn trống rỗng, làm gì có thân ảnh nữ nhân nào ngồi đó, thật giống như vừa rồi những gì Đường Tranh nhìn thấy bất quá chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.

- Coi phim điện ảnh khủng bố quá nhiều sao? Hay là dạo gần đây mình quá mệt mỏi?

Đường Tranh dùng sức lắc mạnh đầu, muốn làm cho mình thanh tỉnh hơn một chút. Hắn lại mở to mắt nhìn ra phía sau, muốn xác nhận những gì mình đã nhìn thấy.

Đúng vậy, ở băng sau rõ ràng không có bóng người nào. Chỉ có trên băng ghế giống như có một mảng màu đen gì đó khiến cho hắn chú ý. Đường Tranh vươn tay sờ sờ vào băng ghế phía sau, có chút ướt, tựa hồ không biết bị dính nước ở ghế sau vào lúc nào.

Có lẽ do tâm tình bình phục sau sự khủng hoảng, Đường Tranh lại nấc mạnh một cái. Ruột non run rẩy lên kịch liệt, hắn cảm giác vô cùng khó chịu. Giống như bên trong bụng tràn ngập khí thể, nhịn không được tràn dâng lên trên. Hắn nghẹn thở ra một hơi, muốn dùng loại phương pháp này để giảm bớt cảm giác đánh nấc khó chịu.

Ba giây sau Đường Tranh thất bại. Phương pháp nín thở cũng không giúp hắn ngừng đánh nấc, chỉ là lần này bất đồng với trước đó, Đường Tranh cảm giác có thứ đồ vật gì đó từ trong bụng của hắn tràn lên. Bởi vì hắn ngậm miệng chịu đựng nên cỗ chất lỏng kia lại phun ra khỏi mũi hắn. Đường Tranh dùng tay bưng kín mũi, chất lỏng tràn ra từ trong kẽ ngón tay của hắn.

Là nước! Chất lỏng từ mũi hắn bị sặc ra chính là nước. Đường Tranh nhìn vào bàn tay ướt sũng của mình có chút kinh ngạc. Đây là có chuyện gì? Làm sao có thể chỉ vì đánh nấc mà kết quả trong mũi lại phun ra nước? Mùi vị của nước còn lưu lại bên trong yết hầu, có chút mằn mặn. Có chút chan chát, giống như nước biển.

Đường Tranh cảm thấy lồng ngực thật không thoải mái, thật như bị đè nén uất nghẹn. Giống như có một bao cát thật lớn đặt lên trên lồng ngực của hắn, làm cho hắn không thể thở. Hắn há to miệng cố gắng hít vào thật nhiều dưỡng khí vào bên trong phổi, nhưng đánh nấc không ngừng lại làm cho hắn không được như ý muốn.

Mỗi một lần đánh nấc đều có thật nhiều nước tràn lên trong phổi, trong cơ thể hắn, nước từ miệng mũi của hắn chảy ra, phun tung tóe khắp nơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.