U Minh Trinh Thám

Chương 359: Tổng thanh tra công ty đĩa nhạc




- Vậy thì thật kỳ lạ, Tiểu Quất nói chị Từ Mẫn như thay đổi thành một người khác là vì sao?

Minh Diệu luôn luôn nói đầu của Diệp Tiểu Manh khẳng định không lớn hơn được hạt thông bao nhiêu, loại chuyện phức tạp thế này thật sự là làm khó đầu nhỏ của nàng.

- Giống như con lươn trong sông sao?

Tiểu Quất vốn im lặng không hề nói chuyện lại đột nhiên mở miệng nói:

- Đừng quên tuy rằng nó không nhấc nổi sóng gió gì, nhưng nó vẫn có thể đem nước quấy đục!

Đường Tranh có chút buồn bực đi vào thang máy. Gần đây thật không biết gặp phải chuyện gì, luôn bị nữ cảnh sát kia lúc nào cũng nhắm vào công ty của hắn, còn nói là công ty của hắn kinh doanh trái pháp luật.

Công ty đĩa nhạc nho nhỏ này là do Đường Tranh cùng vài người bạn hợp tác dốc sức gầy dựng lên, chẳng khác gì đứa con của chính mình. Bọn họ dùng hết toàn bộ tích tụ, toàn bộ tinh lực chỉ vì lòng nhiệt tâm đối với âm nhạc. Đối với công ty đĩa nhạc mà bản thân họ đã trút hết toàn bộ tâm huyết nhiệt tình này, bọn họ làm sao có thể làm ra loại chuyện làm bẩn chính giấc mộng của mình.

Đi tới bãi đỗ xe, hắn mở cửa ngồi vào. Cô gái tên Khả Khả bên trong quán bar nhỏ kia đích xác có một giọng hát thật hay. Ngay lần đầu tiên Đường Tranh nghe được cô gái kia ca hát, hắn đã bị mê hoặc thật sâu. Mặc dù chân của cô gái có chút không thuận tiện, nhưng Đường Tranh nghe ra được cô gái đang dùng chính nỗi lòng của mình để ca hát. Cô gái kia nếu như có thể gia nhập vào công ty đĩa nhạc của hắn, Đường Tranh nắm chắc có thể trong thời gian ngắn nhất đưa nàng trở thành sao kim chói mắt nhất, mà công ty đĩa nhạc của hắn cũng có thể nhanh chóng thành danh.

Nhưng cô gái kia lại không muốn ký hợp đồng với công ty đĩa nhạc của hắn, hơn nữa thái độ của mẹ cô gái đối với hắn đã không còn dùng từ lãnh đạm mà hình dung, cơ hồ có thể gọi là chán ghét. Đường Tranh có chút kỳ quái, người phụ nữ tên Bối Lạp kia tựa hồ có cảm giác chán ghét hắn rất kỳ quặc khó hiểu mà hắn cũng không hiểu vì sao.

Đại khái là gần đây bản thân hắn chắc gặp phải hoa đào kiếp đi! Đường Tranh cười cười tự giễu. Bà chủ quán bar tên Bối Lạp cũng được, nữ cảnh sát tên Từ Mẫn kia cũng thế, tựa hồ không ai xem bản thân mình vừa mắt.

Hắn nổ máy, lái xe rời khỏi bãi đậu xe. Bất kể như thế nào hắn cũng muốn tiếp tục đến quán bar kia thêm một lần. Dù thái độ của người phụ nữ tên Bối Lạp kia đối đãi hắn có bao nhiêu tồi tệ, hắn cũng muốn dùng thành ý đi thuyết phục cô gái kia. Dù sao đây là chuyện liên quan tới tiền đồ phát triển của công ty đĩa nhạc về sau, so sánh với giấc mộng thì mặt mũi căn bản không đáng giá được nhắc tới.

Đẩy cửa quán rượu, bên tai liền nghe được tiếng hát du dương của cô gái đang quanh quẩn bên trong quán. Đường Tranh lặng lẽ tìm một bàn trống ngồi xuống, lẳng lặng lắng nghe cô gái biểu diễn. Mỗi lần nghe được cô gái ca hát, hắn đều không khỏi nghĩ đến một khối mỹ ngọc như vậy nếu không thể mời được nàng gia nhập vào công ty đĩa nhạc, như vậy sẽ là chuyện tiếc nuối đến bao nhiêu.

- Đường tiên sinh, anh lại tới nữa!

Bối Lạp vẫn mặc bộ váy dài màu lam như trước, chậm rãi đi tới.

- Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng, Khả Khả chỉ muốn tự mình ca hát, không muốn làm sao kim gì cả đâu!

- Bối Lạp tiểu thư, tuy rằng tôi biết cô thật chán ghét tôi, nhưng tôi chỉ muốn đến cố gắng thử thêm một lần.

Đường Tranh mở miệng nhỏ giọng nói:

- Thanh âm của Khả Khả là thanh âm hay nhất mà tôi từng được nghe, nàng cũng là ca sĩ có tài nhất mà tôi muốn phủng hồng, tôi thật tâm hi vọng nàng có thể gia nhập vào công ty đĩa nhạc của chúng tôi. Tuy công ty của chúng tôi không lớn, nhưng chúng tôi có đầy đủ thành ý. Chúng tôi sẽ tận hết thảy cố gắng đưa Khả Khả trở thành một sao kim siêu cấp nổi tiếng…

- Tôi nghe nói công ty của các vị gần đây hình như đang gặp chút phiền toái đi…

Bối Lạp không để ý tới lời nói của Đường Tranh, thản nhiên nói:

- Tựa hồ đang có cảnh sát điều tra công ty của các vị, tôi làm sao yên tâm giao Khả Khả cho công ty của anh được!

- Đó chẳng qua chỉ là hiểu lầm!

Đường Tranh vội vàng nói:

- Tôi cũng không biết mình gặp vận rủi thế nào, nhưng vị nữ cảnh quan kia nhất định đã lầm. Công ty chúng tôi là công ty kinh doanh đàng hoàng, chỉ chuyên tâm phát triển âm nhạc, mà không phải là công ty có ý đồ lừa gạt người khác đâu!

- Tuy rằng tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nghĩ chuyện rắc rối kia rất nhanh sẽ qua thôi. Công ty chúng tôi làm việc luôn tuân theo pháp luật, chưa từng phạm bất cứ sai lầm gì, điểm này mời cô nhất định phải tin tưởng tôi!

- Vậy sao? Công ty thật sạch sẽ a!

Bối Lạp thở dài một hơi:

- Như vậy có thể nói cảnh sát sẽ không tra xét ra được bất cứ chuyện gì bất lợi đối với công ty của các vị đi?

- Đó là đương nhiên!

Đường Tranh trịnh trọng gật đầu:

- Đối với chuyện này tôi có thể dùng nhân phẩm của mình đảm bảo!

- Như vậy là tôi sai rồi, đi tin những lời đồn đãi hiểu lầm anh.

Bối Lạp cười cười:

- Xem ra tôi cần phải xin lỗi anh!

- Không cần, không cần!

Đối với thái độ đột nhiên chuyển biến của Bối Lạp, Đường Tranh có cảm giác như được sủng ái mà lo sợ. Gần đây Bối Lạp luôn khắt khe xua đuổi hắn, nhưng hôm nay người phụ nữ này lại đột nhiên nở nụ cười với hắn, hắn cảm giác vận khí của mình hình như đã quay trở lại, có lẽ khuya nay hắn sẽ có thu hoạch tốt.

- Xin lỗi tôi cần đi làm việc một chút!

Bối Lạp gật đầu với Đường Tranh, đứng dậy đi về hướng quầy bar. Mấy phút đồng hồ sau Bối Lạp bưng hail y rượu cốc tai màu lam óng ánh mỉm cười đi tới.

- Đường tiên sinh, tôi nghĩ trước đó bởi vì có một ít nguyên nhân nên tôi luôn hiểu lầm anh.

Bối Lạp ngồi xuống, đem ly rượu cốc tai đưa cho Đường Tranh.

- Mà ly rượu này xem như tôi xin lỗi với anh vì hành động trước đó của mình vậy!

- Không cần, thật sự không cần!

Đường Tranh vội vàng khoát tay:

- Chuyện kia không có gì, với lại tôi cũng không biết uống rượu…

- Sao vậy? Anh không muốn nhận lời xin lỗi của tôi sao?

Bối Lạp nhẹ cau mày, có chút u oán nói:

- Có lẽ trước đó tôi làm quá mức một chút, nhưng mà…

- Không, không, không, tôi không phải ý tứ này.

Đường Tranh vội vàng tiếp nhận ly rượu trong tay Bối Lạp:

- Tôi chỉ là không quen uống rượu mà thôi. Ha ha, sau khi tôi uống rượu luôn không ngăn được muốn nôn…

- Ha ha, không sao, đây bất quá là rượu cốc tai có độ cồn thấp mà thôi a!

Bối Lạp cười cụng ly với Đường Tranh:

- Nói như vậy Đường tiên sinh xem như đã tha thứ cho tôi sao?

- Ha ha, đừng nói là tha thứ hay không tha thứ.

Đường Tranh nhìn nhìn ly rượu trong tay, chất lỏng màu xanh biển tản ra vầng sáng mê người làm cho hắn có cảm giác muốn uống cạn sạch ly rượu trước mắt.

- Sự tình đều đã trôi qua, tôi cũng không để trong lòng!

Chất lỏng lạnh lẽo từ yết hầu trôi vào bụng, Đường Tranh không khỏi rùng mình. Cảm giác thật thoải mái, hơi có chút dư âm vị mặn từ trong bụng dâng lên, Đường Tranh cảm giác lỗ chân lông toàn thân như mở rộng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.