Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 879: Phải không?




Diệp thánh giả vừa nghe lông mày nhảy dựng, cũng lạnh lùng châm chọc nhìn Đông Bá Tuyết Ưng: “Đông Bá Tuyết Ưng, xem ở trên mặt mũi Hỏa Thành tôn giả ta mới đàm phán với ngươi, ngươi cũng đừng quá đáng, nếu Hỏa Thành tôn giả không có mặt... Ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua như vậy?”
“Ngươi không bỏ qua lại có thể như thế nào?” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Ngươi có thể làm gì được ta?”
Diệp thánh giả âm thầm tức giận.
Đúng vậy.
Tuy thời gian giao thủ rất ngắn, nhưng phi đao khủng bố kia vẫn khiến Diệp thánh giả rất kiêng kị. Hắn biết, không tránh nổi phi đao đó!
Làm tôn giả khiến hắn đối với tứ trọng thiên chưa thể siêu thoát tuổi thọ có hạn có cảm giác nhìn xuống rất tự nhiên! Nhưng từ góc độ lý trí mà nói... Nghịch thiên như Đông Bá Tuyết Ưng, hắn thật sự không nắm nổi.
“Diệp thánh giả, ta quả thực chỉ là giới thần tứ trọng thiên, nhưng thật sự không tiếc trả giá, muốn ngươi chết cũng không khó.” Đông Bá Tuyết Ưng lạnh lùng nói, “Ta không giết được ngươi, sau lưng ta có người có thể giết ngươi, chỉ là ta không quá tình nguyện trả giá quá lớn mà thôi.”
Hắn cũng không nói dối.
Trúc Sơn phủ chủ nợ hắn nhân tình lớn! Hỏa Thành tôn giả cũng là huynh đệ sinh tử của hắn, quan trọng là ngay cả sư tôn ‘Huyết Nhận thần đế’ bởi vì chuyện cổ động phủ cũng muốn bù lại cho hắn, nếu Đông Bá Tuyết Ưng không cần bảo vật, để Huyết Nhận thần đế ra tay đối phó một tôn giả bình thường... vậy tự nhiên là chuyện dễ dàng.
Chỉ là, hứa hẹn của Huyết Nhận thần đế, dùng ở trên người Diệp thánh giả quá lãng phí!
Con ngươi Diệp thánh giả co rụt lại: “Người sau lưng hắn? Thanh Quân? Nghe nói tiệc mở phủ của hắn, Thanh Quân đã đi. Huyết Nhận thần đế cũng rất coi trọng thân truyền đệ tử này.”
...
Giữa người tu hành, cá lớn nuốt cá bé.
Sau khi Diệp thánh giả cảm giác được bản thân Đông Bá Tuyết Ưng mang đến uy hiếp, sự kỳ thị theo bản năng đối với tứ trọng thiên của hắn lập tức đè ép xuống: “Đông Bá Tuyết Ưng này dù sao cũng là thành tam trọng thiên nhanh nhất trong lịch sử, là giới thần tứ trọng thiên tu hành có thể sáng tạo kỷ lục. Không thể xem nhẹ.”
“Ha ha, ta nói rồi, Đông Bá đế quân thực lực rất khá, ta cũng không làm gì được.” Diệp thánh giả mỉm cười, lập tức sắc mặt hơi trầm xuống. “Nhưng ngươi không cảm thấy, ngươi cái gì cũng không trả giá, còn đòi hai viên Thái Dương Tinh Hạch Thạch, đã có chút quá phận sao?”
“Quá phận?”
Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu, “Sự tình có thể chỉnh lý, ngọn nguồn chuyện này, là huynh đệ đồng tộc Trúc thánh giả của ngươi trước sau hai lần đánh chết Xích Hỏa lão tổ, cướp đi hai viên Thái Dương Tinh Hạch Thạch! Trong đó có một viên còn là của ta, ta cho Xích Hỏa mượn, lúc ấy ta cũng thông qua nhân quả buông xuống hóa thân báo cho Trúc thánh giả, ta bảo hắn dừng tay. Chuyện quá khứ ta và Xích Hỏa đều có thể bỏ qua.”
“Đáng tiếc, Trúc thánh giả căn bản xem thường ta và Xích Hỏa, vẫn tùy ý cướp đoạt.”
“Hắn lần lượt tùy ý cướp đoạt, tự nhiên phải có giác ngộ bị cướp đoạt.” Đông Bá Tuyết Ưng lạnh lùng nói, “Hai viên Thái Dương Tinh Hạch Thạch vốn là của chúng ta, chúng ta cầm lại là đúng. Về phần các bảo vật của hắn, cái này xem như trừng phạt hắn làm sai đi.”
Diệp thánh giả vừa nghe, không khỏi muốn mở mồm giải thích.
“Đủ rồi.”
Hỏa Thành tôn giả đứng ở bên cạnh Đông Bá Tuyết Ưng nhìn Diệp thánh giả xa xa, tức giận nói. “Diệp thánh giả, ta bảo ngươi dừng tay ngươi không dừng tay, ta tới đây ngươi cũng không nhận lỗi. Hừ, ta cảm thấy Diệp thánh giả ngươi chưa đem ta để vào mắt một chút nào.”
“Nào dám nào dám.” Diệp thánh giả vội nói, Hỏa Thành tôn giả tính tình nóng nảy không dễ chọc.
“Ngươi có cái gì không dám, lá gan ngươi rất lớn.”
Hỏa Thành tôn giả cười lạnh nói, “Chuyện này không cần bàn nữa, hai viên Thái Dương Tinh Hạch Thạch vốn là của chúng ta, các ngươi phải trả về! Mà chút bảo vật đó của Trúc thánh giả... là nhận lỗi vì hắn cuồng vọng vô tri, cùng với Diệp thánh giả ngươi đắc tội ta cùng Đông Bá Tuyết Ưng đi. Thế này không quá phận chứ?”
Diệp thánh giả do dự.
“Chọc giận ta, hủy diệt ngươi ổ. Giết ngươi chung quanh trốn.” Hỏa Thành tôn giả cười nhạo, “Kêu lên một hai tốt hữu. Vây giết ngươi cũng là dễ dàng.”
Diệp thánh giả thấy thế vội cười lấy lòng: “Dễ nói chuyện mà dễ nói chuyện mà.”
Hắn ở thần giới thâm uyên năm tháng dài lâu như thế, tự nhiên không phải dễ bị giết như vậy. Bản tôn cùng phân thân hắn là tách ra, mà hắn cũng có rất nhiều bạn tốt, thời khắc mấu chốt nói đầu nhập vào chúa tể là đầu phục.
Nhưng, thực không cần thiết làm ầm ĩ quá với Hỏa Thành tôn giả.
Một khi làm ầm ĩ quá, thời gian về sau sẽ khổ sở.
******
Mà ở một chỗ khác.
Một tinh cầu, chung quanh có pháp trận tinh không khổng lồ, trên pháp trận lưu động hư ảnh từng thanh thần kiếm.
Ở trên tinh cầu cũng có một ít kiến trúc.
Nơi này chính là chỗ ‘Diệp thánh giả’ tu hành.
“Đại ca.” Trúc thánh giả một thân áo bào đen vội nói, “Nhất định phải đem những bảo vật đó của của ta cầm về.”
“Không cầm về được.”
Diệp thánh giả áo bào vàng đứng ở đỉnh núi quan sát bình nguyên nói, “Thực lực Đông Bá Tuyết Ưng vượt quá ta dự liệu, ta không bắt nổi hắn. Hỏa Thành tôn giả lại uy hiếp ta, bảo ngươi phải giao ra hai viên Thái Dương Tinh Hạch Thạch kia, nếu không... Bọn họ rất nhanh sẽ đánh đến, phá hủy nơi này của ta, đuổi giết ngươi ta.”
Trúc thánh giả sửng sốt.
Bá đạo như vậy?
“Giao ra đi.” Diệp thánh giả thở dài nói, “Đừng đấu với bọn họ, sau lưng Đông Bá Tuyết Ưng này không dễ chọc.”
“Giao?” Trong lòng Trúc thánh giả phát khổ.
Giao như thế nào?
Năm đó một viên Thái Dương Tinh Hạch Thạch sớm có được kia đã sớm hiến cho giáo chủ! Nay trên người hắn cũng chỉ mang một viên Thái Dương Tinh Hạch Thạch. Hơn nữa những bảo vật đó phải lấy về, một khi bại lộ, hắn cũng xong rồi.
“Không có cách khác.” Trúc thánh giả cẩn thận ngẫm lại, rốt cuộc hạ quyết tâm.
“Đại ca.” Trúc thánh giả liền nói, “Trên người ta chỉ có một viên Thái Dương Tinh Hạch Thạch, về phần một viên khác trước kia đã sớm đổi bảo vật với đại năng khác.”
“Không có?” Diệp thánh giả nhìn hắn.
“Ừm, thực sự không có.” Trúc thánh giả nói.
“Vậy đã đổi bảo vật với ai?” Diệp thánh giả hỏi.
“Ta lúc trước từng hứa hẹn, không công khai.” Trúc thánh giả nói.
“Ta nói, bọn họ không tin, ngươi đi nói với bọn họ đi.” Diệp thánh giả nói.
...
Ở trong vũ trụ.
Đông Bá Tuyết Ưng và Hỏa Thành tôn giả sóng vai đứng ở trên hư không, mà đối diện xa xa bên cạnh Diệp thánh giả bắt đầu xuất hiện một hư ảnh dần dần ngưng thực, chính là hóa thân của Trúc thánh giả.
“Đông Bá đế quân, Hỏa Thành tôn giả.” Trúc thánh giả cười lấy lòng, đồng thời lập tức bắt đầu cao giọng nói, “Huyết Nhận thần đế chứng kiến, Trúc thánh giả ta từ chỗ Xích Hỏa lão tổ đạt được viên Thái Dương Tinh Hạch Thạch đầu tiên đã sớm giao dịch mất rồi. Ta thực sự không còn nữa, ta nay chỉ có một viên Thái Dương Tinh Hạch Thạch, giết ta, ta cũng không lấy ra được viên thứ hai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.