Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 595: Bẽ Mặt Kiểu Thứ Bảy (2)




“Ngày mai bảo Phạm Cẩm gọi bọn Nhị Kiều qua, ngươi có gì không hiểu, hỏi bọn hắn là được.” Quân Vô Tà tự rót cho mình chén trà.
“Ngươi là nói Thụy Lân quân?” Phạm Trác hơi nheo mắt, trước đây hắn có hỏi qua quan hệ giữa Quân Vô Tà và Thụy Lân quân, nhưng tiểu gia hỏa này rất lười, căn bản không muốn tốn nhiều nước bọt.
Quân Vô Tà gật đầu.
Phạm Trác nhìn Quân Vô Tà, như có điều suy nghĩ nói: “Ngày mai Thụy Lân quân liền tới, đúng vậy không?”
“Ừ.” Quân Vô Tà gật đầu.
Khóe môi Phạm Trác khẽ nhếch lên, ngày mai Thụy Lân quân tới đây, Quân Vô Tà lại phải tạm thời rời đi, nguyên do trong việc này, không thể không khiến cho người ta nghĩ nhiều.
Nhưng, Quân Vô Tà không định nói chi tiết dự định với Phạm Trác, chỉ nói qua loa vài câu liền đi.
Từ Thích quốc đến học viện Phong Hoa, lộ trình cũng không quá xa, muốn đến đây cũng chỉ có một con đường lớn.
Long Kỳ mang theo một đội binh sĩ Thụy Lân quân, hùng dũng đi trên đường, ngân giáp kỵ binh sát khí nghiêm nghị, làm cho người qua đường bốn phía nhượng bộ tránh đường.
“Lão đại, đại tiểu thư thực sự ở học viện Phong Hoa sao?” Một tên binh lính theo Long Kỳ, tràn đầy mong chờ mở miệng hỏi.
Long Kỳ quét nhìn hắn một cái, ánh mắt thâm trầm.
“Chuyện của đại tiểu thư, không phải chuyện chúng ta có thể nghị luận.”
Người binh lính kia rụt cổ một cái, liên tục gật đầu, nhưng là trong ánh mắt kia vẫn lộ ra một tia mong chờ.
Đi qua đường lớn, Thụy Lân quân liền tiến vào một con đường nhỏ vắng vẻ, con đường cong nhỏ, chỉ có thể cho phép ba con ngựa đi song song, hai bên đường cây cối sum suê, bởi vì đang lúc hoàng hôn, người trên đường cũng không nhiều.
Bất thình lình, một thân ảnh xuất hiện, trên đường nhỏ, nhìn từ xa, thân ảnh kia ngược hướng với ánh sáng hoàng hôn, không thấy rõ dung mạo, ánh hoàng hôn bao quanh người kia tạo ra một vòng hào quang màu vàng.
Long Kỳ nhíu mày một cái, giơ tay lên ra dấu, Thụy Lân quân sau lưng lập tức giơ lên cảnh giới.
Nhưng, khi Long Kỳ tiếp tục dẫn đội đi tới, sau khi tới gần thân ảnh kia, trong chớp mắt, từ trên tuấn mã nhảy xuống, sạch sẽ gọn gàng quỳ một chân trên đất!
“Đại tiểu thư!”

Bên trong học viện Phong Hoa, qua một ngày, phong ba ở phân viện Phục Linh rốt cuộc dần dần qua đi, nhưng trận oanh động này còn chưa triệt để tiêu tan, một tin tức kinh hoàng lại truyền khắp cả học viện.
Trước cửa lớn học viện Phong Hoa, trên trăm người mặc ngân giáp, binh lính cưỡi tuấn mã kỵ giáp chặn cả cửa lớn, những nam tử kia trên con ngựa cao to, người nào người nấy thân hình hùng tráng, gương mặt cương nghị như sắt, toàn thân đều lộ ra hơi thở tiêu sát, khí thế kiên quyết này làm cho các đệ tử tụ lại trước cửa học viện Phong Hoa căn bản không dám bước lên trước một bước.
Nhưng, trong đám binh sĩ tràn ngập hơi thở tiêu sát đó, có một hình bóng đặc biệt.
Một thân bạch y gọn gàng, dáng người mảnh mai ngồi trên tuấn mã, một dung nhan tuyệt mỹ, các đệ tử thấy choáng váng vây đến học viện Phong Hoa xem.
Trong học viện Phong Hoa không thiếu thiếu mỹ nữ, nhưng lại không có người nào so sánh được với thiếu nữ ngồi trên con tuấn mã kia.
Bạch y thiếu nữ, tuổi tác cũng không lớn, nhưng dưới khí thế kia lại làm cho người ta đang thán phục vẻ đẹp của nàng, không dám để lộ ra một chút ánh mắt mạo phạm nào, khuôn mặt lạnh như băng, không có một tia biểu tình, đáy mắt trong suốt chỉ hiện lên một tia lãnh ý, lướt qua mọi người, không rơi một cái chớp mắt trên người bất kỳ người nào.
Thờ ơ, mà làm người ta kinh ngạc.
“Bọn họ là ai?” Có thiếu niên nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
“Là Thụy Lân quân! Đội quân đệ nhất cuồng chiến!” Một thiếu niên lanh lợi nhìn vào lá cờ vẫy trong gió thì thào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.