Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 227: Kính ngươi như một hán tử (2)




Ôn Hân Hàm kinh ngạc nhìn Quân Vô Tà, cúi đầu nhìn nhìn dược bình trong tay.
N ha đầu này nói  như vậy  là có ý gì?
Sau khi chứng kiến thân thủ của Túy Liên, chính hắn cũng không thể nắm chắc mười phần có thể toàn thân trở ra, tự nhiên minh bạch khi Quân Vô Tà nói hắn sẽ chết ở chỗ này, đều không phải là một lời đe dọa trống rỗng.
Nhưng nàng nói...... chỉ cần ăn đan dược này vào, lập tức có thể cứu người...... lời này rốt cuộc là thật hay giả?
Mắt thấy Ôn Hân Hàm vừa mới động cư nhiên bị một lọ đan dược của Quân Vô Tà lừa gạt, vài tên cường giả thanh linh đang bị Túy Liên và Hắc thú đánh lập tức tức giận muốn hộc máu.
"Ôn Hân Hàm! Ngươi đừng nghe nha đầu này mê hoặc, bệnh của tôn tử ngươi ngay cả tông chủ Khuynh Vân Tông đều không nắm chắc mười phần, nha đầu này có thể có bản lĩnh gì! Nàng bất quá là đang kéo dài thời gian, sau khi giết chết chúng ta có thể củng cố lại lực lượng và ra tay đối phó ngươi! Ngươi ngàn vạn đừng mắc mưu!"
Ôn Hân Hàm nhíu mày nhìn Quân Vô Tà, hắn thậm chí vốn không nên tin tưởng vào tuổi tác của nha đầu này, nhưng không biết vì sao, nhìn đến đôi mắt bình tĩnh không hề gợn sóng của Quân Vô Tà, hắn lại lĩnh ngộ sự chắc chắn từ nàng.
Liều chết một lần trong đời, hay là mang theo hi vọng cuối cùng này rời đi?
Nếu như hắn chết, tôn tử sẽ không còn đường sống, hắn quá hiểu sự vô tình của Khuynh Vân Tông, cho dù hôm nay hắn chết trận tại đây vì giúp bọn họ, bọn họ tuyệt đối cũng sẽ không quản sống chết của tôn tử hắn.
Một khi đã như vậy, hắn cần gì phải liều chết vì một trận chiến?
"Ngươi gọi là Quân Vô Tà?" Ôn Hân Hàm ngẩng đầu, nhìn về phía Quân Vô Tà.
"Đúng."
"Ta sẽ nhớ kỹ ngươi, việc hôm nay ta không nhúng tay vào, dược này của ngươi nếu thực sự dùng được, từ nay về sau Ôn Hân Hàm ta sẽ thiếu ngươi một mạng, nhưng nếu ngươi gạt ta, cho dù phải liều mạng cái xương già này của ta, ta cũng sẽ diệt sạch Quân gia ngươi." Ôn Hân Hàm quyết định đánh cuộc một lần, hắn không cách nào đảm bảo mình sẽ sống sót trong cuộc chiến với Túy Liên. Một khi hắn chết, tôn tử hắn nhất định cũng sống không được.
Tiếp nhận đề nghị của Quân Vô Tà, là một lựa chọn thay thế khác, nếu có thể cứu tôn tử hắn là tốt nhất, nếu như không cứu được, hắn nhất định sẽ khiến Quân Vô Tà phải trả giá đại giới bằng máu.
"Mạng của ngươi ta không quan tâm." Giọng nói của Quân Vô Tà lạnh lùng vang lên, trực tiếp xác định đáp án của mình.
Ôn Hân Hàm đột nhiên cười ha hả, đối với nha đầu tự tin mà cuồng vọng này, thật ra hắn không tìm thấy sự chán ghét.
"Được! Nếu sự thành, ngày sau ta nhất định sẽ bảo vệ Quân gia ngươi đến khi ta chết đi, như thế nào?"
"Ngươi cho rằng ta không bảo vệ được?"
Cuồng vọng!
Đây là lần đầu tiên Ôn Hân Hàm nhìn thấy tiểu gia hỏa nổi loạn như vậy, nếu không phải hôm nay không đúng thời điểm, hắn thật sự muốn nhìn xem, tiểu nha đầu bằng này tuổi, nhẹ nhàng đột phá được cam linh rốt cuộc có bản lĩnh lớn bao nhiêu.
"Hôm nay đã quấy rầy, ngày sau gặp lại." Ôn Hân Hàm vô tình dây dưa cùng Khuynh Vân Tông, nếu không phải mạng tôn tử hắn mỏng như sợi chỉ, hắn quả quyết sẽ không tằng tịu với tông phái ra vẻ đạo mạo Khuynh Vân Tông.
Dứt lời, Ôn Hân Hàm lập tức giải tán uy áp, tay áo vung lên, phi thân rời đi, ném lại tiếng hô của vài tên cường giả thanh linh đang hấp hối giãy giụa ra phía sau đầu.
"Hắn thật sự đi rồi?" Quân Khanh trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt, thật sự không hiểu, Ôn Hân Hàm như thế nào đã bị dăm ba câu nói của Quân Vô Tà đã lập tức rời đi.
Quân Vô Tà nói: "Thực lực của Túy Liên đã hiện, hắn tự biết mình không có khả năng toàn thân trở ra, nếu như hắn chết, Khuynh Vân Tông cũng sẽ không đi cứu người hắn muốn cứu. Thay vì ở chỗ này cúc cung tận tụy với Khuynh Vân Tông, không bằng đánh cuộc một phen." Không thể không nói, Quân Vô Tà thật sự rất rõ ràng tâm lý của Ôn Hân Hàm.
Đối với người có thể tồn tại sau cuộc đuổi giết của hoàng đế Yến Quốc, còn có thể trở thành một cường giả lam linh, Quân Vô Tà có đủ lý do để tin, Ôn Hân Hàm biết nên lựa chọn như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.