Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 226: Kính ngươi như một hán tử (1)




Lập tức, sắc mặt cường giả Lam Linh trở nên xám trắng. Ba gã đệ tử Khuynh Vân Tông bị chém giết ở trước mắt hắn, còn thừa một người cũng đang giãy dụa chết dưới công kích của Hắc thú. Càng đáng sợ hơn chính là, bạch y thiếu niên đang nhắm vào cường giả lục linh Ngụy công công hắn. Thủ đoạn tàn ngược không hề nương tay, phảng phất như lục linh và thanh linh không hề có bất luận khác nhau nào đối với hắn!
Nhìn thân thủ của thiếu niên, đừng nói là thanh linh, chỉ sợ ngay cả lam linh là hắn cũng nhất định đều không phải là đối thủ!
Đây rốt cuộc là yêu nghiệt nơi nào nhảy ra!?
Cường giả lam linh, căn bản không hề nghĩ đến thân phận Túy Liên là một giới linh.
Trên thế gian mọi người đều biết rõ, chỉ có giới linh hệ vũ khí hệ và hệ thú, ai có thể nghĩ đến mỹ thiếu niên trước mắt này sẽ là giới linh hệ thực vật? Hơn nữa, sẽ không nghĩ đến giới linh hệ thực vật còn có thể biến ảo thành hình người.
Dựa vào tuổi tác của Túy Liên, bất quá cũng chỉ là 17-18 tuổi. Thời điểm công kích không hề có bất luận linh lực nào được tiết ra ngoài, khiến người căn bản không thể nắm được thực lực của hắn rốt cuộc cường đại bao nhiêu.
Ngay cả dưới sự liên thủ của vài tên cường giả thanh linh, hắn cũng giải quyết bọn họ một cách dễ dàng, chẳng lẽ hắn cũng là lam linh?
Không có khả năng!
Hơn mười tuổi đã là cường giả lam linh, căn bản là không tồn tại!
"Ôn Hân Hàm! Ngươi còn chờ gì nữa! Nếu như chúng ta chết, ngươi cũng không thể giải thích với người Khuynh Vân Tông! Ngươi rốt cuộc có muốn cứu tôn tử (cháu trai) ngươi không?!" Cường giả thanh linh bị Túy Liên liên tiếp đánh bại nhịn không được gào rống thành tiếng. Hắn chưa từng thấy qua thiếu niên có thực lực cường đại như vậy, buộc mấy tên cường giả thanh linh bọn họ không thể không liều chết chống lại.
Lam linh là cường giả duy nhất của bọn họ, cũng chỉ có một mình Ôn Hân Hàm, nhưng hắn vẫn chưa có động thái gì.
"Hắn là Ôn Hân Hàm?" Quân Tiển đang xử lý miệng vết thương một bên hơi sửng sốt, nhìn gương mặt cường giả lam linh lộ vẻ rối rắm, ánh mắt đầy kinh ngạc.
"Phụ thân, ngươi nhận ra hắn?" Quân Khanh nghi hoặc nói.
Quân Tiển nhíu mày nói: "Nhận ra, hắn là người Yến Quốc, là thiên tài hai mươi tuổi đã đột phá hoàng linh. Năm đó phụ thân hắn làm quan ở Yến Quốc, bị hoàng đế bí mật hạ sát thủ, cả nhà trên dưới đều bị giết sạch, chỉ có một mình hắn trốn thoát, sau đó mai danh ẩn tích. Không nghĩ tới hắn vẫn còn sống, Ôn gia rất trung thành với đế vương, không thua kém Quân gia ta chút nào, khi ta còn nhỏ tuổi đã nghe không ít chuyện xưa của Ôn gia."
Sau khi nói xong với Quân Tiển thì nhìn về phía Quân Vô Tà một bên, "Vô Tà, nếu như có thể, đừng động tới Ôn Hân Hàm, hắn vẫn luôn không có ra tay, ta nghĩ lương tâm hắn vẫn còn. Ta tin người Ôn gia, tuyệt đối không phải là người trợ giúp cho kẻ xấu."
Trước khi giao chiến, Ôn Hân Hàm vẫn luôn không hề ra tay, nếu như lam linh hắn ra tay, chỉ sợ không đợi được Quân Vô Tà xuất hiện, Quân gia phụ tử cũng đã mất mạng.
Quân Vô Tà nhìn Quân Tiển, không phải nàng nhìn không ra Ôn Hân Hàm đang giãy giụa, nhưng nó cũng chẳng có quan hệ gì với nàng. Nếu như Ôn Hân Hàm tiếp tục bàng quang đứng xem, nàng sẽ phóng cho hắn một con ngựa, nếu như vẫn khăng khăng muốn thông đồng làm bậy với Khuynh Vân Tông, nàng cũng sẽ không lưu mạng hắn.
Nhưng hiện giờ, Quân Tiển đã mở miệng, Quân Vô Tà không thể không suy nghĩ nhiều hơn.
Gia gia muốn nàng thủ hạ lưu tình, nàng cần phải làm theo.
Lúc Ôn Hân Hàm chuẩn bị gia nhập cuộc chiến, Quân Vô Tà lại đột nhiên lên tiếng: "Ôn tiền bối, nếu ngươi buộc phải bẩn tay vì có điều cầu đến Khuynh Vân Tông, như vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi một con đường khác."
Ôn Hân Hàm hơi sửng sốt, nhìn Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà giơ tay, ném ra đem một lọ đan dược cho Ôn Hân Hàm, Ôn Hân Hàm duỗi tay tiếp nhận.
"Chỉ cần ngươi muốn cứu người còn chưa chết, dược này sẽ khiến hắn có thể sống sót. Hôm nay nếu ngươi vẫn muốn ra tay, đừng nói người ngươi muốn cứu, ngay cả chính ngươi đều phải chết ở chỗ này." Quân Vô Tà hơi nheo mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.