Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 28: Mộ Khinh Ca!




Edit: Diệp Lưu Nhiên
_______________________
Áp lực như mưa rền gió dữ rơi xuống, Mộ Ca cảm thấy xương cốt toàn thân đều sắp bị nghiền nát. Cắn răng, liều mạng điều động tất cả nguyên tố lôi hệ, tụ hội vào đầu ngón tay.
Tay trái đột nhiên xuất hiện một chủy thủ ánh sáng hư ảo màu tím. 
Dòng điện quấn quanh nhè nhẹ chủy thủ, như linh xà quấn quanh trên tay Mộ Ca, thuận theo cổ tay lan đến cánh tay. 
Dưới uy áp của tử cảnh cường giả, làn da Mộ Ca tạo thành từng tầng gợn sóng. 
Nàng không chút do dự lao tới Bắc Minh lão nhân, trong tay dùng chủy thủ do lôi hệ dị năng hóa thành, đâm tới vị trí yếu hại trí mạng trên người hắn.
Phốc xuy! 
Chủy thủ, đâm xuyên qua y phục của Bắc Minh lão nhân. Cái chai trong suốt chứa lục quang óng ánh từ nơi tổn hại lăn xuống, rơi trên mặt đất.
Ngực Bắc Minh lão nhân bị vẽ ra miệng vết thương dữ tợn, trong không khí còn có mùi đốt cháy. 
Mà Mộ Ca giống như bị cự lực va chạm, vọt về phía sau. Giữa không trung, một chuỗi máu như huyết châu bắn ra, vẽ thành một đạo vòng cung.
"A a a! Cẩu tạp chủng, ta muốn giết ngươi! Lấy ngươi luyện dược!" Vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới. Bắc Minh lão nhân muốn phát cuồng. 
Hắn không biết Mộ Ca sử dụng lực lượng cổ quái gì. Cho dù hắn dùng dược phẩm chữa thương tốt nhất, cũng chỉ có thể hơi chút giảm bớt. 
Lại cố tình, con kiến này thừa dịp hắn chữa thương, lần nữa đánh lén hắn. 
Cái loại thủ đoạn tàn nhẫn, gọn gàng mà linh hoạt này khiến hắn kinh tâm. Phải biết rằng, người bình thường ở trước mặt tử cảnh cường giả, căn bản không dám ra tay, chỉ có thể nằm rạp xuống hèn mọn. 
Mà nàng, chỉ là một con kiến hôi, không biết giẫm phải vận cứt chó gì, mới đạt được kỳ ngộ. Từ một phế vật trở thành một gia hỏa hoàng cảnh đỉnh phong, cư nhiên dám đối với hắn ra tay, hơn nữa còn làm hắn trọng thương. 
Quang mang màu tím trong tay Bắc Minh lão nhân tụ lại thành một đoàn lực lượng thô bạo điên cuồng. Lực phá hoại này, khiến Mộ Ca nhớ tới kiếp trước mình mất đi tính mạng bởi quả bom. 
Sợ hãi, trong nháy mắt quét tới. 
Nhưng, nàng nghĩ đến không phải là lùi bước, mà là tiếp tục hướng về phía trước! 
Chết, cũng muốn đem lão quái vật này kéo xuống địa ngục!
Xuyên qua con mắt rõ ràng của Mộ Ca tràn đầy quyết tuyệt, môi mím chặt tràn ra máu tươi. Chủy thủ trong tay nàng, đâm về từng chỗ yếu hại của Bắc Minh lão nhân. 
Động tác nàng xảo trá, chiêu chiêu tàn nhẫn quyết đoán, công kích đều là chỗ yếu hại của con người. 
Bắc Minh lão nhân tựa hồ có chút e sợ lực lượng quỷ dị trong tay nàng. Thời điểm né tránh, muốn đem lực lượng tích tụ trong tay chém ra. 
"Ha ha ha! Kiến hôi, chịu chết đi!" Bắc Minh lão nhân rốt cuộc đem một kích tụ lực đã lâu chém ra. 
Quang đoàn màu tím phóng tới Mộ Ca, cả sơn động đều trở nên lung lay sắp đổ, đất rung núi chuyển. 
Đáy mắt Mộ Ca bị ánh sáng tím bao trùm, tựa hồ chỉ cần nháy mắt, nàng sẽ bị ánh sáng tím thôn phệ tiêu diệt, liền cặn bã cũng không còn. 
Đột nhiên, một đoàn lục sắc u quang từ mặt đất dựng lên, hướng ánh sáng tím đánh tới. 
Trong mơ hồ, Mộ Ca phảng phất thấy đoàn lục quang lớn cỡ bàn tay kia, huyễn hóa ra một nhân hình, hồng y mê hoặc, trên khuôn mặt tuyệt sắc mà ngây ngô, mang theo nôn nóng vô cùng và quả quyết. 
"Đi a...!"
Bên tai, dường như vang lên giọng nói lo lắng thúc giục. 
Mộ Ca chỉ thấy bóng người hư ảo kia bị ánh sáng tím cắn nuốt... 
Phanh phanh phanh! 
Âm thanh bạo phá nổi lên bốn phía, ánh sáng tím nổ tung cách trước mắt Mộ Ca chưa đến ba thước.
Lực lớn đánh vào làm vỡ nát sơn động, Mộ Ca cũng bị lực lượng này văng ra khỏi hang. Ngoài động, đất rung núi chuyển, phảng phất như tận thế đến. Vô số dã thú trong rừng đều phát ra tiếng gào thét sợ hãi. 
Đá vụn, vô tình nện lên người Mộ Ca. "Khụ khụ... " Ho khan kịch liệt làm động đến mạch thần kinh trong cơ thể. Sau khi đại địa khôi phục lại yên tĩnh, Mộ Ca huyết nhục mơ hồ mới từ trong đống đá vụn chậm rãi đứng lên.
Trước mắt, không còn là sơn động, mà là một hố lớn sâu hoắm. 
Trong hố tràn ngập tro bụi, nhìn không rõ. 
Cây cối bốn phía sớm đã bị bạo phá liên lụy, bị lực lượng cường đại xé rách thành mảnh nhỏ. Rậm rạp ban đầu, liền biến thành trụi lủi một mảnh. 
Cảnh tượng này, làm trong lòng Mộ Ca trầm xuống. 
Lảo đảo chạy đến bên cạnh cự hố, hướng tới đáy hố hô to: "Mộ - Khinh - Ca!"
Bốn phía chỉ có đất đá vụn bị lực lượng tử cảnh cường giả đập vỡ. 
"A a! Ra ngoài!"
Tiếng hét của Mộ Ca vẫn còn quanh quẩn, không nghe được Mộ Khinh Ca đáp lại, lại nghe được thanh âm điên cuồng của Bắc Minh lão nhân. 
Đột nhiên, một đạo ánh sáng tím từ đáy hố lao ra, rơi xuống trên mặt đất. 
Mộ Ca lùi lại ra sau mấy bước, ngưng mắt nhìn. Lại thấy y phục trên người Bắc Minh lão nhân đã rách nát, cả người thống khổ ôm đầu, lăn lộn trên mặt đất. 
Chuyện gì xảy ra! 
Con mắt Mộ Ca hơi co lại, không có tới gần, chỉ là ở một bên chú ý. 
Tay trái, điện quang quấn quanh. Lại không thể lần nữa ngưng tụ thành chủy thủ, chỉ còn lại dòng nhỏ tử quang nhàn nhạt. 
Vùng đất cách rừng cây mấy cây số, sự chấn động do công kích của tử cảnh cường giả bị chặn lại bởi một màn hào quang trong suốt. Không để nó lan đến Lạc Đô, làm kinh động đến cao thủ bên trong. 
Bên ngoài màn hào quang, một người đang đứng trên không trung. Toàn thân trắng như tuyết, cao lớn vĩ ngạn. Tóc dài màu đen rủ xuống đầu gối, không gió mà bay. Một tay hắn chắp ra sau lưng, tay áo to rộng che đậy ngón tay các khớp xương rõ ràng như ngọc bích. 
Một tay khác, năm ngón căng ra khiến tay áo buông xuống, lực lượng vô hình bàng bạc, không ngừng rót vào bên trong màn hào quang. 
Đột nhiên, hắn nắm chặt năm ngón, không trung phát ra tiếng động thanh thúy. Màn hào quang trong suốt kia, cư nhiên vô cớ vỡ tan. Cuốn theo lực lượng chấn động trong đó tiêu tán vô hình. 
Làm xong tất cả, ngón tay hắn nhẹ phẩy, tùy ý thu hồi bàn tay đẹp đến không tưởng. 
Phút chốc, một đạo hắc ảnh trống rỗng xuất hiện, hạ xuống phía sau hắn, quỳ một chân trên đất, ngắn gọn mở miệng: "Thánh chủ, là từ khu rừng phía nam truyền đến."
Bạch y thoát tục, thần thức vô hình hướng phía nam quét tới. 
Giây tiếp theo, cặp mắt câu hồn đoạt phách rồi lại tùy ý đột nhiên ngưng lại, cả người hắn liền biến mất tại chỗ.
"A a a! Lăn ra đây! Lăn ra đây, lão phu tha chết cho ngươi!" Bắc Minh lão nhân ngũ quan vốn xấu xí lại bởi vì thống khổ mà càng thêm khủng bố. 
Hai con ngươi Mộ Ca híp lại, trong đầu nhanh chóng tính toán. 
Đây là thời cơ tốt, mặc kệ chuyện gì xảy ra với Bắc Minh lão nhân, đều là cơ hội để nàng xuất thủ. 
Trong lòng quyết định, Mộ Ca lần nữa vận khởi toàn bộ lôi nguyên tố, như báo săn lao ra, đánh về phía Bắc Minh lão nhân. Năm ngón tay nàng khép lại, nắm đấm mang theo điện mang hung hăng đánh xuống đỉnh đầu hắn.
Phanh! 
Lực phản chấn làm Mộ Ca bay ngược lại, nặng nề rơi xuống đất, lại một ngụm máu tươi phun ra. 
Mà toàn thân Bắc Minh lão nhân lại giống như cứng nhắc. Con mắt oán độc gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng. Nếu ánh mắt này có thể giết người, chỉ sợ không biết Mộ Ca đã bị lăng trì bao nhiêu lần. 
Đông! 
Bắc Minh lão nhân im lặng rơi xuống đất, không còn giãy giụa. 
Một màn này, rơi vào trong mắt Mộ Ca, khiến cho nàng rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra. Các cơ toàn thân vừa mới buông lỏng, đau đớn do thương tích lần nữa quét tới, khiến cho nàng nhịn không được hít ngụm khí lạnh.
Đột nhiên, một đoàn lục quang từ trong đầu Bắc Minh lão nhân bay ra, tiến về phía Mộ Ca. Đồng thời, hóa thành một bóng người. 
"Mộ Khinh Ca." Ngữ khí Mộ Ca mệt mỏi, cặp mắt lạnh thấu triệt rồi lại nhìn xem bóng dáng trong suốt, nháy cũng không nháy mắt một cái. Nàng, tựa hồ càng thêm trong suốt, càng thêm suy yếu. 
"Mới vừa rồi là ngươi?" Mộ Ca hỏi. 
Mộ Khinh Ca cười nhạt một tiếng, không quan tâm lắm trả lời: "Nếu không phải ngươi khiến hắn trọng thương, ta cũng không thể thừa dịp mà vào. Như lời ngươi nói, phiền toái là do ta gây ra, nhất định phải để ta giải quyết." Ánh mắt Mộ Khinh Ca rơi vào thân thể vô cùng thê thảm của Mộ Ca, không khỏi có chút ảm đạm: "Nhưng đúng là vẫn liên lụy tới ngươi."
"Ngươi không sao chứ." Không biết tại sao, Mộ Ca cảm giác Mộ Khinh Ca lúc này có chút quái dị. 
Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi. Ngươi nghỉ ngơi một chút, rồi nghĩ biện pháp rời khỏi đi." Dứt lời, nàng liền biến mất trước mặt Mộ Ca. 
Mộ Ca nhíu mày, nàng bị thương rất nặng, nhưng điều khiến nàng cảm thấy an tâm chính là nàng cảm giác được thân thể đang dần được chữa trị.
Loại năng lực tự lành nghịch thiên, hiển nhiên là sau khi đã phục dụng qua thuốc cải tạo gien mới có. 
Nghĩ đến nguyên nhân này, trong lòng Mộ Ca mơ hồ kích động. Thuốc cải tạo gien càng ngày càng mang đến cho nàng nhiều kinh hỉ.
Vì vậy, nàng quan tâm đến sự khác thường của Mộ Khinh Ca hơn là tình huống của mình. Nàng (Mộ Khinh Ca) rời đi quá mức vội vàng, sau khi Bắc Minh lão nhân chết, cũng biểu hiện quá mức bình tĩnh. 
Đột nhiên, một cỗ khí tức cường đại đột ngột xuất hiện, làm cho thần kinh Mộ Ca căng thẳng, thầm nghĩ trong lòng: "Không xong!" Hiện giờ thân thể nàng đang hỏng bét, làm sao có thể chiến tiếp nữa?  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.