Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 27: Thí sư, lấy mạng đổi mạng




Edit: Diệp Lưu Nhiên
_______________________
"Hử?" Trong sơn động yên tĩnh, rốt cuộc làm Bắc Minh lão nhân phát giác được khác thường. 
Hắn đem bình nhỏ trong suốt nhét vào bên trong áo choàng, ngẩng đầu nhìn Mộ Ca đang rằm rạp trên đất.
"Như thế nào một chút động tĩnh đều không có? Chẳng lẽ lần này độc quá lợi hại, đem tiểu tử này giết chết?" Mang theo một tia kinh ngạc, Bắc Minh lão nhân nháy mắt liền đi tới trước mặt Mộ Ca. 
Hắn ngồi xổm người xuống, bàn tay gầy như que củi lại vô cùng cứng rắn nhanh chóng bắt lấy cổ tay Mộ Ca, dò xét mạch. 
Mạch đập vững vàng, tựa hồ cũng không có khác thường. 
Bắc Minh lão nhân cười lạnh một tiếng, khí lực trong tay đột nhiên tăng lên. Móng tay sắc nhọn, cơ hồ đâm vào thịt Mộ Ca. 
"Hừ, xú tiểu tử, giả chết sao?" Bắc Minh lão nhân cơ hồ bóp nát xương cổ tay Mộ Ca. 
Cố nén đau nhức, Mộ Ca không có phản ứng chút nào. 
Dường như đã thực sự hôn mê. 
Bắc Minh lão nhân cười tàn nhẫn, bàn tay dùng sức. Chỉ nghe "rắc" một tiếng, cổ tay Mộ Ca bị hắn bẻ gãy. Phía dưới da, chỗ xương cốt bị đứt gãy, đột ngột phình lên, tựa hồ tùy thời sẽ đâm rách da thịt lao ra. 
Đau đớn gãy xương khiến trên trán Mộ Ca phủ đầy mồ hôi lạnh, nhưng nàng vẫn không rên một tiếng, thậm chí không có một chút phản ứng. 
Yên lặng chờ đợi, chờ đợi một thời cơ tốt nhất. 
Đây là tố chất cơ bản nhất cần có của một thợ săn ưu tú. 
Mộ Ca tin mình là một thợ săn giỏi. 
"Khặc khặc, cư nhiên có thể chịu được?" Bắc Minh lão nhân tươi cười khiến người sởn tóc gáy. Hắn nắm lấy tay bị gãy của Mộ Ca, như xách gà đem nàng nhấc lên, hai chân bị treo cách mặt đất.
Trọng lượng của cơ thể, chỉ dựa vào tay đứt chống đỡ. 
Cơn đau này cơ hồ làm Mộ Ca sụp đổ. Nhưng nàng vẫn cố nhịn, đầu gục xuống, phảng phất hoàn toàn mất đi tri giác. Chỉ là, khi mặt nàng buông xuống dưới, hai tròng mắt đóng chặt xuất hiện sát khí. 
Tra tấn Mộ Ca một hồi, vẫn không hề có phản ứng. 
Bắc Minh lão nhân hình như đã mất đi kiên nhẫn, hung hăng quăng nàng ra. Lưng Mộ Ca bị nện trên vách đá sơn động, cơ hồ đứt gãy đến đau đớn, gần như khiến nàng bất tỉnh thật. 
"Hừ, đồ vô dụng." Bắc Minh lão nhân quay lưng về phía nàng, bất mãn lầm bầm. 
Tựa hồ sau khi xác định Mộ Ca không phải là giả bộ bất tỉnh, hắn bắt đầu cho rằng độc dược của mình quá mạnh, đưa đến dị trạng của nàng. 
Mộ Ca chịu đủ tàn phá, gương mặt dán với mặt đất lạnh ẩm ướt, hai tròng mắt nhắm chặt hơi hơi mở ra một đường nhỏ. Xuyên qua khe hở kia, nàng nhìn thấy Bắc Minh lão nhân hình như đang cúi đầu làm cái gì đó. 
"Thật đúng là phế vật, nhưng nếu ngươi cứ chết như vậy, còn phải hại lão phu lần nữa tìm dược đồng khác thử dược." Bắc Minh lão nhân lầu bầu, không phát hiện ánh mắt rét lạnh của Mộ Ca phía sau.
Lại một lát sau, Bắc Minh lão nhân xoay người lại, trong tay hắn nhiều thêm một viên dược hoàn đen tuyền. 
Bước chân tiến dần, Mộ Ca nhỏ gầy cuộn rút thân thể, bị bao phủ bởi bóng tối. 
Thanh âm âm lãnh bén nhọn của Bắc Minh lão nhân lại lần nữa vang lên: "Nếu ăn vào linh dược của ta, ngươi còn không sống được. Vậy liền đem ngươi luyện thành Dược Nhân, miễn cho lãng phí dược liệu của lão phu."
Dứt lời, hắn một phát bắt lấy cổ áo Mộ Ca, đem nàng nhấc lên. Dùng tay siết chặt cổ nàng, bóp má khiến nàng hé miệng. 
Tay kia, cầm dược hoàn nhét vào miệng Mộ Ca. 
Chính là lúc này! 
Trong lòng Mộ Ca chắc chắn, không có nửa khắc do dự đột nhiên mở mắt.
Cặp mắt kia, thanh lãnh như tuyết, hàn khí như băng, lợi như bảo kiếm, lại vốn bình tĩnh không hề gợn sóng. Đáy mắt thấu triệt, phản chiếu bộ dạng sửng sốt của Bắc Minh lão nhân, nàng mỉm cười. 
Khóe miệng đỏ thẫm, chậm rãi câu lên một nụ cười như có như không. 
Nàng muốn, chính là một cái nhìn kinh ngạc sững sờ của hắn. 
Tay trái vô lực rũ xuống đã sớm được ánh sáng tím bao lấy, trong không khí phảng phất có âm thanh "xì xì" của dòng điện. Mộ Ca bắt lấy Bắc Minh lão nhân không hề phòng bị, tay trái mang theo điện quang không chút do dự nhắm về phía ngực của Bắc Minh lão nhân. 
Phanh! 
Tiếng va đập trong sơn động vang lên. 
Mộ Ca cảm thấy một quyền của mình như đánh vào sắt thép, đầu ngón tay đau như nứt xương. 
Nhưng, có thể xác định, nàng đánh trúng!
"A!" Đau đớn khiến cho Bắc Minh lão nhân buông lỏng vạt áo Mộ Ca, thối lui ra sau. Trước người hắn, áo đen đã phá ra một cái động lớn, mép xung quanh đã cháy đen một mảnh. 
Trong động, y phục hắn cũng đồng dạng bị phá mở, lộ ra da thịt gầy còm. Làn da đen sì, mơ hồ có mùi khét.
Quan trọng nhất, trong cơ thể hắn có một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa đang tùy ý phá hư lục phủ ngũ tạng. 
"Ngươi!" Bắc Minh lão nhân che ngực của mình, khó có thể tin nhìn về phía tay trái còn lưu lại ánh sáng tím của Mộ Ca. 
Mộ Ca có chút lảo đảo đứng trên mặt đất, tay phải vô lực buông xuống. Tay trái chậm rãi nâng lên, ngón tay quấn quanh hào quang màu tím chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, yêu dã vô cùng, tà mị cuồng vọng. 
"Tử cảnh! Không có khả năng! Ngươi không có khả năng là tử cảnh!" Bắc Minh lão nhân khiếp sợ, khiến cho khóe miệng Mộ Ca gợi lên một tia cười mị hoặc chúng sinh. 
Nàng đích xác không phải là tử cảnh, nhưng lại là lôi hệ dị năng giả không hơn không kém.
Tuy rằng, tên kia từng cảnh cáo nàng không nên sử dụng dị năng. Nhưng tính mạng đều sắp hết, nàng còn cố kỵ cái gì?
Nàng là hoàng cảnh đỉnh phong, coi như là một kích toàn lực cũng không thể khiến cho Bắc Minh lão nhân tử cảnh sơ giai tạo thành tổn thương gì. Chỉ có thừa dịp bất ngờ, dùng dị năng đánh lén, mới có thể có phần thắng. 
"Sư phụ, một quyền này của đồ nhi có tốt không?" Con rắn nhỏ màu tím linh động quấn trên tay Mộ Ca. Thanh âm nàng lành lạnh khẽ cười. 
"Đây không phải là tử cảnh, đây là cái gì?! Nói, ngươi đến cùng đụng phải kỳ ngộ gì?" Bắc Minh lão nhân muốn bắt Mộ Ca nghiêm hình tra tấn, bức nàng giao ra kỳ ngộ. Thế nhưng, hắn đã đánh giá thấp trình độ tàn sát bừa bãi của cỗ lực lượng xa lạ trong cơ thể này. 
Chỉ mới khẽ động, hắn liền phun ra một ngụm máu tanh hôi. 
Bắc Minh lão nhân oán độc nhìn Mộ Ca, trong lòng tràn đầy hối hận. 
Ngay từ đầu, sau khi hắn nhìn thấy linh hồn kia, liền nhận ra Mộ Khinh Ca đã khác trước. Sau đó dò xét, thế mà lại phát hiện phế vật này có thể tu luyện, hơn nữa còn nhảy lên trở thành hoàng cảnh đỉnh phong. 
Hắn liền đoán được kẻ này tất nhiên đụng phải thiên đại kỳ ngộ gì đó. Kế hoạch lúc đầu của hắn trước tiên là như ngày thường cho hắn (Mộ Ca) thử dược, sau khi chèn ép một phen, lại tra hỏi sự tình kỳ ngộ. Lại không nghĩ tiểu tử này đột nhiên phản bội, hung hăng cắn hắn một cái. 
Tối nay, vốn nên là việc vui của hắn. Cơ thể linh hồn kia nếu bị hắn thôn phệ, lực lượng linh hồn của hắn tất nhiên sẽ gia tăng, liền có thể luyện chế đan dược càng thêm lợi hại. Thế nhưng hết thảy mọi thứ đều bị tiểu tạp chủng này phá hoại. 
Hai con ngươi âm lãnh của Bắc Minh lão nhân trở nên đỏ bừng, hận ý khiến hắn liều lĩnh lao về phía Mộ Ca đánh tới: "Tiểu tạp chủng, ngươi cho rằng cái này có thể giết chết ta sao!"
Phút chốc, trên người hắn phát ra ánh sáng tím mãnh liệt, như một tử nhân. Một cỗ uy áp như núi đem Mộ Ca chấn nguyên tại chỗ.
"Đây là sức mạnh của tử cảnh cường giả sao?" Mộ Ca thừa nhận áp lực cực lớn, sắc mặt căng thẳng nhìn chằm chằm Bắc Minh lão nhân. Nàng rất rõ ràng một kích toàn lực của bản thân vừa rồi mạnh bao nhiêu. 
Theo cảnh giới tu luyện của nàng tăng lên, nàng phát hiện dị năng kiếp trước theo cùng mình cũng đang khôi phục. 
Một kích kia, nếu đổi thành một người khác, dù hắn là lục cảnh, lam cảnh, cũng đủ khiến họ chết ngay cả cặn bã đều không thừa. Thế nhưng gặp tử cảnh, lại chỉ có thể làm cho hắn trọng thương. 
Lúc này, Mộ Ca cũng không biết, Bắc Minh lão nhân tử cảnh là dựa vào dược vật đi lên. Tử cảnh này chỉ có thể xưng là ngụy tử cảnh, không thể so sánh với tử cảnh chân chính do tu luyện được. Khác nhau rõ ràng nhất chính là, một kích lôi hệ dị năng vừa rồi của Mộ Ca, căn bản không thể phá được phòng ngự của tử cảnh cường giả chân chính, chớ nói chi là gây thương tổn. 
"Chịu chết đi!" Bắc Minh lão nhân mang theo phẫn nộ, một kích tràn ngập lực lượng như sóng lớn phóng tới Mộ Ca, hung hăng đánh trúng nàng, đem toàn bộ người nàng từ mặt đất văng lên, đâm vào thành động. 
"Phốc!"
Nhịn không được cuồn cuộn trong lồng ngực, Mộ Ca há miệng, máu tươi từ trong miệng phun ra. 
Sau khi cải tạo gien, khả năng chữa trị thân thể của nàng, thực sự bù không lại Bắc Minh lão nhân từng bước bức bách. 
Sau một kích đó, Bắc Minh lão nhân lấy ra từ trên người mình vô số bình bình lọ lọ, đem chúng nó toàn bộ ném ra không trung. 
Đùng đùng! 
Vỏ chai vỡ vụn, các loại đan dược trong bình đều lộ ra. 
Bắc Minh lão nhân mạnh mẽ hút, đan dược đều bay vào trong miệng hắn, hóa thành dòng nước ấm tu bổ thân thể bị tổn hại của mình. 
Một màn này, khiến Mộ Ca âm thầm lo lắng. 
Cảm nhận được lực lượng trong động đột nhiên tuôn ra. Mộ Ca cắn răng, dụng hết toàn lực từ trên mặt đất bò lên, phóng tới Bắc Minh lão nhân. 
"Liều mạng!"  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.