Tuyệt Thế Cường Long

Chương 982: “Mẹ kiếp, súng lục dùng như vậy sao?




Chương 982

Chẳng bao lâu sau hai người đã tiến vào sơn trang Vân Đỉnh, men theo dọc đường quốc lộ mà đi về phía “Thiên Cung Vân Đỉnh”.

Thường ngày nếu lái xe tới đây, Tề Đẳng Nhàn cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng lần này đi bộ, quả đúng là một ngày khó nói hết.

Cũng may khi lên tới sườn núi, một con ngựa ngọc màu xanh lam (BMW) xuất hiện, người lái xe là Lý Vân Uyển.

Trông thấy Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư với bộ dạng lôi thôi lếch thếch, Lý Vân Uyển cả kinh, cô ấy hỏi: “Hai người hẹn nhau ăn cơm ở tận vùng tranh chấp Trung Đông đấy ả? Sao lại thành ra thế này!”

Trần Ngư nở nụ cười bất đắc dĩ.

Tề Đẳng Nhàn tặc lưỡi: “Đừng dong dài nữa, mau lên xe đi.”

Trần Ngư nghĩ bụng, ở phía đỉnh núi chỉ có một căn biệt thự, Lý Vân Uyển cũng đi về phía ấy, hình như mối quan hệ giữa hai người này không bình thường đâu nhỉ!

“Cô Trần Ngư, chuyện xảy ra ngày hôm nay có để lại ấn tượng sâu sắc gì hay không?”

Tề Đẳng Nhàn ngồi ở ghế phụ lái bên cạnh Lý Vân Uyển, quay đầu lại nhếch miệng cười với Trần Ngư.

Trần Ngư sửa sang lại mái tóc rối tung xõa xượi của mình, lắc đầu bất đắc dĩ, bảo rằng: “Xin lỗi, tôi cũng không ngờ chuyện sẽ trở nên hỗn loạn tới mức ấy, vì để lấy mạng tôi, đám người kia đã phí không ít sức lực!”

Tề Đẳng Nhàn thở dài bảo: “Tình hình ở Nam Dương càng lúc càng trở nên căng thẳng, những thành viên quan trọng trong nhà họ Trần cũng phải cẩn thận hơn nhiều mới được.”

“Gần đây tôi gặp phải rất nhiều rắc rối, những chuyện ở Nam Dương bây giờ đã ngoài tầm với của tôi rồi.”

“Nhà họ Trần coi tôi là bằng hữu, tôi cũng xem từng thành viên của Trần gia là người chung chiến tuyến, hy vọng tất cả mọi người ở Nam Dương đều bình an, khỏe mạnh.”

Trần Ngư gật đầu đáp: “Cảm ơn anh Tề đã có lòng…”

Tề Đẳng Nhàn bỗng nghe được tiếng thông bảo của điện thoại vang lên. Vừa cầm điện thoại lên, hắn đã trông thấy tài khoản của mình vừa nhận thêm mười tỷ USD, điều này khiến cho hắn ngẩn cả người, sau đó mới trông thấy tên của bên chuyển khoản là Trần Ngư.

Trần Ngư cười nói: “Tôi biết hiện tại anh Tề không thiếu tiền, một tỷ USD này là khoản đầu tư tự do tôi gửi tới anh, khi nào anh hoan lại cũng được, cũng không cần chia phần trăm hoa hồng cho tôi.”

Lý Vân Uyển đang lái xe nghe vậy thì bỗng sững sờ, gia tộc lớn này quả không uổng cái danh “gia tộc lớn” mà, xuống tay thật là hào phóng, chuyển bừa một lần cũng chuyển tận một tỷ USD, lại còn nói chuyện bằng giọng điệu khách khí như vậy.

Đồng thời, trong lòng cô ấy cũng khâm phục Tề Đẳng Nhàn hơn gấp nhiều lần, cũng chỉ có người có sức hút như anh mới có thể kết giao với một người bạn như Trần Ngư vậy.

“Giữa bạn bè với nhau thì đừng nói tới tiền bạc, nhưng nếu như cô đã chuyển đi rồi thì tôi đành nhận vậy.”

“Dù sao thì tôi cũng có nhiều kế hoạch cho sau này, cần phải dùng đến tiền.”

Tề Đẳng Nhàn nghĩ một lát rồi vui vẻ nhận lấy số tiền này, không từ chối nữa.

Trần Ngư gật đầu, cô ấy cũng đánh giá Tề Đẳng Nhàn rất cao, vì anh không ra vẻ, giải quyết chuyện gì cũng vô cùng dứt khoát, cô ấy rất thích giao thiệp với người như vậy.

Trong lòng Lý Vân Uyển không được vui cho lắm, tên này có kế hoạch gì mà phải dùng tới cả mớ tiền như vậy chứ? Sao hắn không nói cho cô ấy biết, thật là đáng ghét quá đi mà!

Đợi sau này có thời gian rảnh, nhất định cô ấy phải tìm hắn tính sổ mới được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.