Chương 981
Ông ta luôn cho rằng bản thân mình sẽ như Sở Vương hay Hạng Vũ trong sử sách, có một sự ra đi kinh thiên động địa, vô cùng oanh liệt, khí phách, nhưng kết quả là, thứ kết liễu tính mạng của ông ta lại chỉ là một viên đạn chì nhỏ nhoi vô tri vô giác mà thôi.
“Đúng là một tên bỏ đi, chút chuyện cỏn con này còn không hoàn thành được, còn dám nguyền rủa chúng tôi sao?” Cá Sấu cười lạnh, đóng cửa sổ xe, lái xe rời đi.
Anh ta vừa lái xe vừa gọi điện thoại, nhàn nhạt bảo: “Mau truyền tin này ra bên ngoài, nói rằng Văn Dũng Phu đã chết, bị Tề Đẳng Nhàn đánh chết.”
“Nhất định phải truyền tin này cho đồ đệ của ông ta, bọn họ phải là những người đầu tiên biết chuyện.”
“Bây giờ nhiệm vụ lấy mạng Trần Ngư gặp phải đôi chút khó khăn, nếu như tiếp tục hành động, phía chính phủ cũng sẽ đứng ra can thiệp.”
…
Trần chiến kia của Tề Đẳng Nhàn và Văn Dũng Phu có thể nói là một trận chiến sinh tử, tuy rằng cuối cùng Văn Dũng Phu chạy thoát, nhưng hắn cũng không để bụng.
Bởi vì đối với hắn mà nói, bây giờ Văn Dũng Phu đã trở thành một phế nhân.
Đuổi giết một tên phế thải là một chuyện cực kỳ vô nghĩa, vả lại lúc này bảo vệ Trần Ngư mới là nhiệm vụ tối quan trọng.
“Anh Tề này, anh không sao chứ?” Trần Ngư thấy Tề Đẳng Nhàn cầm theo một cánh tay người, không kìm được lo lắng mà hỏi.
“Tôi không sao hết.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, tiện tay vứt cánh tay cụt lủn xuống đường, nhẹ nhàng như thể vứt một bọc rác vậy.
Trần Ngư cười khổ, cuối cùng cô ấy cũng biết vì sao cha con nhà họ Tề có thể bảo vệ được Trần Khánh an toàn, có được bản lĩnh như vậy, quả đúng là quỷ thần cũng khó mà địch lại!
Trải qua trận chiến này, thể lực của Tề Đẳng Nhàn cũng đã hao hụt nghiêm trọng, nhưng cũng may hắn không cảm nhận được nguy hiểm phía trước, nên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chỗ này đã rất gần sơn trang Vân Đỉnh rồi, chúng ta đi bộ tới đó thôi, từ đây tới đó chắc sẽ tốn khoảng mười phút, cô có đi được không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi Trần Ngư.
“Tôi thì không vấn đề gì.” Trần Ngư sửa sang lại trang phục và gương mặt của mình, hiện giờ trông cô ấy có vẻ hơi lôi thôi, nhưng khí chất bình tĩnh và tự tin vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Giọng nói trong trẻo nhã nhặn của Trần Ngư thậm chí còn có thể khiến cho người đang bối rối hoảng loãn bình ổn trở lại.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Nếu vậy thì chúng ta nhanh chân lên thôi, hy vọng sẽ gặp nguy hiểm gì nữa, đến cả tôi cũng mệt muốn chết rồi đây này!”
Trần Ngư nghe xong cũng cười khúc khích, cô ấy cảm thấy nếu như trong tình cảnh này vẫn có thể nở nụ cười, vậy thì cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.
Cuộc đời này nhiều đau khổ như vậy, hà cớ gì phải mặt ủ mày chau?
“Anh Tề quả đúng là một người anh dũng, tôi thấy mấy vị tướng quân vang danh sử sách như Lữ Bố hay Lý Nguyên Bá kia có đội mồ sống dậy cũng chẳng so được với anh đâu!” Trần Ngư nhẹ nhàng nói.
“Quá khen rồi!” Trước những lời có cánh này, Tề Đẳng Nhàn Cũng chỉ thong dong đáp lại đôi câu, không cảm thấy có gì để đắc ý.
Hắn cảm nhận cơ thể mình cho thật kỹ, cũng còn may, nội tạng không bị thương, chỉ có chút chấn thương ở gân cốt mà thôi, mấy vết thương nhỏ như vậy, chỉ cần dùng Hổ Báo Lôi m để chữa trị, chưa tới hai mươi tư giờ đồng hồ đã có thể khôi phục hoàn toàn.
Hắn còn phải tới Hồng Môn Yến do Từ Ngạo Tuyết bày ra nữa kìa, nếu như nội tạng xảy ra vấn đề gì, chỉ e tới lúc đó phải lựa thời cơ rút lui.
Tuy rằng thi thoảng Tề Đẳng Nhàn hành xử rất “điên”, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc, cũng hiểu rõ bốn chữ “biết khó mà lui” được áp dụng trong trường hợp thế nào.