Chương 972
[Quyền Kinh] có đoạn: “Đan điền như quả cầu, eo như trục cầu, kẻ biết vận dụng ắt sẽ trở thành cao thủ.”
Thắt lưng Tề Đẳng Nhàn linh hoạt chẳng khác nào một nữ diễn viên múa trên sân khấu chuyên nghiệp, vô cùng mềm dẻo, chỉ với một cái xoay người khẽ khàng đã có thể tránh được con dao găm.
Cùng lúc ấy, bàn tay hắn dan rộng như vuốt hổ, giáng thẳng một đòn lên đầu kẻ cầm dao kia!
Sau khi giáng đòn này xuống, hắn có thể túm đầu tên kia lên nhẹ như trở bàn tay, hộp sọ cũng sẽ vì vậy mà bung ra, khiến cho não bay tứ tung.
Có điều đối phương cũng đã chuẩn bị từ trước, sau nhát dao hụt kia, gã lập tức cúi đầu xuống, né tránh vuốt hổ của Tề Đẳng Nhàn, đồng thời ống tay áo cũng xuất hiện một con dao găm khác.
Tên đó cầm hai con dao găm trong tay mình, thân thể lao về phía trước, hai tay điên cuồng nhằm vào cẳng chân của Tề Đẳng Nhàn mà chém!
“Vịnh Xuân Bát Trảm Đao?” Trong đầu Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng xuất hiện đáp án, hắn vội vàng lui về phía sau.
Khi lui về phía sau, hắn cũng không quên ra tay đánh gục đám người cầm mã tấu lao về phía mình.
Hắn dang rộng tay rồi tung ra một cú đấm ngang, khiến vòm ngực một tên bị vỡ nát ngay tại chỗ, bay xa mấy mét trong trạng thái máu thịt lẫn lộn.
Ngay sau đó, hắn lại tung ra hai quyền liên tiếp, vô cùng lưu loát nhanh nhẹn, không có lấy một động tác thừa, mỗi quyền hạ một tên.
Cao thủ kia đang cúi sát đất, tung đòn liên tiếp về phía cẳng chân của Tề Đẳng Nhàn. Sau mười mấy nhát chém nhưng không có lấy một lần trúng, tên cao thủ Vịnh Xuân Bát Trảm Đao kia không thể không nản chí, trọng tâm của cơ thể vừa định hướng lên trên đã trông thấy Tề Đẳng Nhàn tung một cước về phía này!
Gã ta không chút do dự, đôi dao găm hướng thẳng lên trên, lao về phía trước hòng đâm trúng lòng bàn chân của Tề Đẳng Nhàn!
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, cẳng chân vừa chìa ra đã nện xuống đất, chặn nhát dao kia như gà chọi cứng cựa, mặt đối mặt với tên cầm dao găm!
Vào lúc này, tân cầm dao nằm rạp ra mặt đất, sử dụng đủ loại chiêu thức khác nhau, kẹp lấy chuôi dao bằng chân, sau đó chém vào cẳng chân Tề Đẳng Nhàn như một cây kéo hình người.
Tề Đẳng Nhàn nhún chân một cái, sau đó nhảy lên không trung, thân thể lộn một vòng giữa, hai lòng bàn tay mở rộng, năm ngón tay cong lên, sau đó giáng xuống như chim ưng bắt thỏ.
Người này nhìn thấy biến hóa này của Tề Đẳng Nhàn thì cười khinh khỉnh, hai chân cuộn lên trước ngực, lập tức ra chiêu “thỏ đạp đại bàng”, nhắm thẳng vào ngực của Tề Đẳng Nhàn mà đá.
Tiếc rằng gã đã xem nhẹ sức mạnh kinh hồn của Tề Đẳng Nhàn, mắt cá chân lập tức bị mấy ngón tay hắn nắm chặt. Tiếng xương vỡ vụn lập tức vang lên giòn giã, tên cầm dao găm đau tới mức động tác cũng trở nên biến dạng, lực đạp cùng chẳng còn giữ được bao nhiêu.
Khi Tề Đẳng Nhàn từ không trung rơi xuống, một tay hắn đè đầu đối phương, năm ngón tay lập tức trở nên thô ráp như gang trong nháy mắt, “phịch” một tiếng, đầu gã kia nổ tung như bong bóng.
Những kẻ bị tiền tài làm cho mờ mắt đứng xung quanh trông thấy cảnh này cũng giật thót người, sau đó đồng loạt lui ra sau mấy bước.
Đúng vào lúc này, tiếng ồn của động cơ ô tô truyền đến từ phía sau lưng Tề Đẳng Nhàn.
Trần Ngư đã lái xe tới đây, đỗ ở phía sau lưng hắn.
“Không sợ chết thì mau lên đây!” Tề Đẳng Nhàn khom lưng nhặt một thanh đao còn đang rướm máu, chĩa về phía đám người đông nghịt phía trước, ngoài cười nhưng trong không cười.