Tuyệt Thế Cường Long

Chương 844: "Có thể chế tạo ra pháo Ý không? ”




Chương 844

Một tên cặn bã không biết điểm dừng, dám gây ra những hành vi độc ác thế kia trong lúc một người đang phải an táng anh trai, ngay trên vị trí chôn cất cha mẹ người đó.

Thậm chí anh ta còn dương dương tự đắc, chuẩn bị sai người đi gi ết chết một ông lão vô tội?

“Về tình về lý, tao đều không thể buông tha cho mày.” Tề Đẳng Nhàn híp mắt. Giữa đêm đen, hai mắt hắn tỏa ánh sáng xanh như tròng mắt sói.

Tề Đẳng Nhàn nhảy xuống mái nhà, nương theo tiếng sấm mà đáp xuống một cây đại thụ ở ngay bên cạnh.

Sau đó hắn lại trèo xuống đất, tựa lưng vào thân cây để né tránh một đội chiến sĩ tuần tra.

Trong nháy mắt, Tề Đẳng Nhàn chạy vọt ra. Tạch, tạch, tạch, chiêu “yến tử tam sao thủy” giúp chân hắn gần như không chạm đất, vừa chớp mắt đã tới bên hông tòa biệt thự.

“Thôi cúp máy nhé, tôi về phòng ngủ đây.”

“Tôi muốn xem xem bản mặt của bè lũ Hướng Đông Tinh khi không hạ bệ nổi tôi sẽ thế nào!”

Vương Hổ vừa đắc ý nói vừa bước vào phòng.

Tề Đẳng Nhàn cười mỉm, lặng lẽ leo lên cửa sổ tầng hai rồi lấy ra một sợi dây thép.

Cửa sổ của biệt thự được xây theo kiểu đóng ra mở vào truyền thống, khi đóng thì phải hạ then cài xuống mới khóa cứng lại được.

Tề Đẳng Nhàn cắm sợi dây thép vào giữa khe hở, nhẹ nhàng đẩy nó lên trên, móc lấy then cài.

Hắn uốn cổ tay rồi hất một cái, then cài cửa văng ra ngay lập tức.

Nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ, Vương Hổ cau mày quay lại, chỉ thấy cánh cửa kính khung gỗ theo kiểu truyền thống đã mở toang và liên tục đập rầm rầm vào nhau vì gió thổi.

“Ở đây an toàn thì có an toàn thật, nhưng cơ sở vật chất cũ kĩ quá”. Anh ta bất đắc dĩ lắc đầu, bước tới cạnh cửa sổ.

Vương Hổ giơ tay nắm lấy hai bên cánh cửa rồi kéo vào trong, chuẩn bị khép kín lại.

Bỗng một bàn tay vươn ra từ bên dưới!

Nó túm lấy anh ta nhanh như chớp!

Vương Hổ còn chưa kịp định thần đã bị bàn tay kia bóp chặt nửa khuôn mặt, xương hàm kêu răng rắc.

Ngay sau đó, anh ta chứng kiến cảnh tượng đáng sợ vô cùng.

Chủ nhân của bàn tay ấy là Tề Đẳng Nhàn xuất hiện, đẩy mạnh một cái, ấn anh ta vào phòng.

Hắn dùng đầu gối đè chặt lên ngực Vương Hổ, ép anh ta nằm vật ra đất, ánh sáng xanh lục ẩn hiện trong đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mắt anh ta. Trông hắn đáng sợ như một con quỷ bò ra từ địa ngục.

“Ư, ư, ư…”

Cả người Vương Hổ run lên bần bật, trong cổ họng anh ta phát ra những âm thanh kì quái.

Thông thường, chỉ những người đang nằm trong trạng thái rất sợ sệt mới có thể phát ra âm thanh tương tự thế này.

Miệng anh ta bị Tề Đẳng Nhàn bóp chặt, anh ta chỉ đành ú ớ trong họng, cả người không ngừng run lên.

“Ngạc nhiên quá phải không?”

“Chuyện tao sẽ xử mày ngay trong doanh trại quân đội ấy?”

“Muốn trách thì đành trách mày làm ăn không có tình người, không biết điểm dừng nằm ở đâu.”

Trong tay Tề Đẳng Nhàn đã có thêm một con dao găm sắc nhọn, hắn cúi đầu, nhìn Vương Hổ đang bị mình khống chế chặt chẽ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.