Tuyệt Thế Cường Long

Chương 843: "Hỏi nhiều như vậy làm gì!”




Chương 843

“Bộp! Bộp! Bộp!”

Lại thêm một đội ngũ bước đều chân qua bụi cỏ trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

Hắn vẫn nằm trong bụi cỏ không nhúc nhích, cứ như con rắn tiến vào kì ngủ đông vậy.

Tốc độ hoạt động của nội tạng trong cơ thể hắn chậm dần, nhiệt độ cơ thể cũng không ngừng giảm xuống.

Dù có dùng máy quét hồng ngoại cũng gần như không thể phát hiện được hắn.

Trong thời khắc này hắn chỉ thở một hoặc hai lần mỗi phút, tần suất tim đập chậm đến kinh người, gần như hòa làm một thể với môi trường xung quanh.

Đây là “quy tức thuật” mà Tề Đẳng Nhàn học được từ một phạm nhân, chuyên dùng để giả chết, đương nhiên cũng có thể dùng để lén lút xâm nhập.

Có những cao thủ với thính lực vô cùng khủng khiếp, nghe rõ cả tiếng bò sát trườn qua trong phạm vi năm mươi mét xung quanh.

Với những cao thủ như vậy thì phải dùng “quy tức thuật” đối phó.

Tề Đẳng Nhàn mai phục trong bụi cỏ khoảng hai tiếng đồng hồ mà không nhúc nhích, cơ thể gần như đông cứng vì nước mưa rét lạnh.

Trong chớp mắt khi các chiến sĩ thay ca, hắn dùng chiêu “xà bát thảo” bay vút lên từ trong bụi cỏ, tốc độ hệt như rắn!

Khi đã đi xa được khoảng bảy tám mét, hắn lại dùng mũi chân nhón từng bước một, dùng chiêu “xà giá phong” để chạy mười mét trong khoảng thời gian tức thì.

Tốc độ của Tề Đẳng Nhàn cực kì nhanh lẹ, chỉ thoáng chốc đã tới chỗ biệt thự cao vút giữa sân. Cả người hắn dán sát vào tường rồi bắt đầu leo lên!

Vách tường thẳng đứng chẳng là gì so với hắn, hắn bò nhanh như một con thằn lằn cỡ đại.

Nếu có người nhìn thấy biểu hiện của hắn đêm nay, chỉ sợ họ sẽ cảm thấy hắn không phải người mà là sinh vật ngoài hành tinh thuộc họ bò sát.

Tới nơi, Tề Đẳng Nhàn nhắm mắt, loáng thoáng nghe được tiếng cười của Vương Hổ. Anh ta đang gọi điện.

“Ha ha ha, thằng ngu ngốc họ Tề còn dám uy hiếp tôi, bảo tôi phải giữ mình cho cẩn thận!”

“Chắc chắn có nằm mơ nó cũng không tưởng tượng được là tôi sẽ trốn vào doanh trại của sư đoàn 81.”

“Tôi muốn xem xem, nó định lấy đầu tôi thế nào?!”

Giọng điệu đắc ý của Vương Hổ lọt cả vào tai Tề Đẳng Nhàn. Anh ta không biết tử thần đã lặng im giáng xuống và có thể tước đoạt đi sinh mệnh anh ta bất cứ lúc nào.

Tề Đẳng Nhàn dựa vào âm thanh để định vị căn phòng mà anh ta đang ở.

“Hướng Đông Tinh thoát được một lần, đó là do cô ta may mắn.”

“Lần này tôi không cho người đi giết cô ta nữa. Tôi sẽ giết lão quản gia tên A Phúc đó.”

“Lão quản gia tên A Phúc đó là người mà cô ta coi trọng nhất trong thời điểm này, nếu lão bị chúng ta giết thì chắc chắn cô ta sẽ nổi điên lên.”

“Một khi đã nổi điên, xung quanh cô ta chỉ toàn lỗ hổng. Chúng ta có rất nhiều cách xử lí cô ta thật gọn gàng.”

Vương Hổ nói bằng giọng chắc chắn.

Những lời ấy khiến Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, sát ý trong lòng càng lúc càng sâu đậm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.