Chương 762
Long Tông Toàn chỉ thản nhiên ừ một tiếng, ông ta nhìn sang Tề Đằng Nhàn đang cúi đầu ăn cơm, ngạc nhiên nhíu mày, hơi khó chịu.
Một nhân vật lớn như mình đến thế mà vẫn có người vùi đầu ăn cơm, làm bộ không nhìn thấy mình? Có hiểu lễ phép hay không đây?!
“Anh này là ai, sao không chào hỏi tôi một tiếng nhỉ?” Long Tông Toàn hơi khó chịu lên tiếng.
Tống Chí Mai cười nhạo một tiếng, nói ” Giám đốc không cần để ý đâu, chẳng qua là một kẻ xấc xược đi theo con gái tôi đến đây ăn chực bữa cơm thôi!”
Dương Viễn Sơn cười ha hả “Giám đốc Long không cần để ý loại con kiến này, hắn còn chưa hiểu việc đời, không hiểu quy củ lắm.”
Ngay lúc này Long Tông Toàn nhìn thấy rõ mặt Tề Đẳng Nhàn, toàn thân lập tức run rẩy, rung rung một trận.
Tề Đẳng Nhàn cũng chấp nhận số phận là mình không thể lừa qua được vụ này. Hắn vội vàng đứng dậy, vọt lẹ tới bên cạnh Long Tông Toàn, duỗi tay nắm lấy tay ông ta.
” y da, chào giám đốc Long, tôi là Tề Đẳng Nhàn, kẻ tầm thường này lần đầu được gặp ông, xin được chỉ giáo nhiều ạ!” Tề Đằng Nhàn nhéo tay Long Tông Toàn, ngoài cười nhưng trong không cười nói, dù vậy ngữ khí lại vô cùng nhiệt tình.
Long Tông Toàn bị Tề Đằng Nhàn dọa cho choáng đầu, hai chân nhịn không được run run. Đến khi Tề Đẳng Nhàn dùng sức nhéo tay ông ta, ông ta cảm thấy xương ngón tay mình giống như bị nghiền nát!
“A…” Long Tông Toàn rên rỉ một tiếng, ông ta làm ăn nhiều năm như thế, vẫn phải có khả năng nhìn mặt đoán ý.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới nói đây là lần đầu gặp mặt, vậy tất nhiên hắn không muốn ông ta nhận ra mình.
Ông ta nghĩ đến con gái Tống Chi Mai- Lý Vân Uyển xinh đẹp động lòng người- Long Tông Toàn lập tức rõ ràng hơn phân nửa…
Giám đốc Tề chắc cũng là tên đàn ông lòng dạ gian xảo ở sau lưng vợ tán gái, khó trách hắn muốn vờ như không quen biết mình.
Đương nhiên, nếu Tề Đẳng Nhàn muốn làm như vậy ông ta cũng không dám không tuân theo. Nếu không thì để đối phương nắm cổ áo đánh một trận vì tội miệng rộng thì thật không đáng chút nào.
Long Tông Toàn đã bị Tề Đằng Nhàn dọa vỡ mật, hơn nữa ông ta đã biết Tề Đẳng Nhàn là con trai Tề Bất Ngữ, sao còn dám trêu chọc hắn, làm hắn không vui?
Lông mày Tống Chí Mai nhếch lên, quát lên một cách tức giận “Lớn mật, sao cậu dám vô lễ với giám đốc Long như vậy hả?”
Dương Viễn Sơn cũng quát lớn “Tên quê mùa này còn không nhanh bỏ tay giám đốc Long ra? Cậu làm sao xứng cầm tay của giám đốc Long?”
“À ha ha, chào giám đốc Tề, xin chào ạ! Không dám chỉ giáo, không dám ạ!” Sau khi hoàn hồn, Long Tông Toàn lập tức nắm lấy tay Tề Đẳng Nhàn lắc lấy lắc để.
Lúc nghe ông ta nói vậy, vẻ mặt đang âm trầm của Tề Đẳng Nhàn cũng dần tan, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra phán đoán của hắn là chính xác.
Tống Chí Mai và Dương Viễn Sơn nghe được Long Tông Toàn nói thì ngẩn người.
Tống Chí Mai nhàn nhạt nói “Nếu như giám đốc Long không trách cậu vô lễ thì tôi cũng không tiện nói gì thêm, lần sau chú ý vào!”
Dương Viễn Sơn cũng giáo huấn hắn “Cậu phải nhớ rằng quý nhân không thể đắc tội, ông ấy có thể nhẹ nhàng nâng đỡ cậu lên để cậu được sống cuộc sống trong mơ! Lần sau nhớ lễ phép một ít!”
Long Tông Toàn vừa nghe hai người nói vừa chảy mồ hôi lưng lạnh toát, ông ta cảm thấy vết thương trên mặt mình bắt đầu nhức nhức.