Tuyệt Thế Cường Long

Chương 217: "Bôi bẩn Dương Quan Quan chết cả nhà




Chương 217

Tề Đẳng Nhàn đi theo ba người Kiều Thu Mộng, Kiều Quốc Đào và Bàng Tú Vân đến chúc mừng sinh nhật ông Kiều.

“Ồ, Kiều Thu Mộng, cô còn mặt mũi đến sao!” Sau khi nhìn thấy Kiều Thu Mộng, Kiều Thanh Vũ tiến lên mỉa mai.

“Sinh nhật của ông nội, sao tôi lại không tới được chứ?” Kiều Thu Mộng lạnh lùng hỏi.

Kiều Thanh Vũ nói: “Cô đi tin lời vu khống của Trương Thiếu Kiệt, mua lại cổ phần bất động sản của Trương thị, khiến việc xoay vòng vốn của công ty không thành công, dẫn đến thua lỗ!”

“Nếu tôi không tìm cách liên hệ với tập đoàn Hướng thị, bán miếng đất thung lũng giết người cho Hướng tổng, e là công ty sẽ phải chịu rất nhiều tổn thất.”

“Tôi thì giải quyết được vụ lớn như vậy, còn giám đốc như cô chỉ biết làm mất tiền, nếu như tôi là cô, tôi sẽ không còn mặt mũi nào đến gặp mặt ông nội nữa!”

Kiều Thu Mộng bị những lời nói của Kiều Thanh Vũ làm cho sắc mặt tái mét, nhưng Kiều Thanh Vũ thực sự đã bán hàng trăm mẫu đất trong thung lũng giết người, điều này khiến cô ta không nói nên lời.

Đang nói chuyện, Kiều Thanh Vũ bỗng buông tha cho Kiều Thu Mộng, đi thẳng tới một chàng thanh niên, kêu lên: “Ồ, cậu chủ Lý đến rồi!”

Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại nhìn, đó là Lý Thiên Lạc, người cầu hôn của Hoàng Tình Ca trên tàu du lịch.

Lý Thiên Lạc cầm một củ sâm trăm tuổi trong tay, thản nhiên đưa ra: “Nhà họ Lý xin chúc ông Kiều đại thọ tám mươi vui vẻ, xin tặng ông một củ sâm trăm tuổi.”

Sau khi những người thân của nhà họ Kiều nhìn thấy Lý Thiên Lạc, họ lập tức vây quanh anh ấy, tâng bốc anh ấy hết lời.

“Không hổ là cậu chủ Lý, ra tay liền vô cùng hào phóng, nhân sâm trăm tuổi luôn à!”

“Cậu chủ Lý đúng là tuổi trẻ tài cao, tuổi còn trẻ mà đã nổi tiếng gần xa, hôm nay có thể tới chúc mừng sinh nhật của ông nhà chúng tôi, thật là khiến nhà họ Kiều chúng tôi lấy làm vinh hạnh!”

“Hoan nghênh cậu chủ Lý! Lý Gia Quyền hiện tại là di sản văn hóa phi vật thể của toàn tỉnh Đông Hải chúng ta, mấy năm nữa nhất định sẽ được cậu chủ Lý quảng bá đến toàn quốc.”

Nhà họ Lý bắt đầu kiếm tiền bằng cách mở một phòng tập võ, sau đó mở một công ty dược phẩm, công việc làm ăn rất thuận lợi, sản nghiệp trải rộng khắp tỉnh Đông Hải.

Mặc dù không thể so sánh với các công ty tập đoàn lớn như tập đoàn Hướng thị và tập đoàn Hổ Môn, nhưng giá trị thị trường của nó có thể ước tính đến khoảng hai đến ba tỷ tệ.

Lý Thiên Lạc cũng chú ý tới Tề Đẳng Nhàn, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh bỉ.

“Chà, rác rưởi, cậu cũng ở đây sao?” Lý Thiên Lạc vừa đi đến vừa nói với Tề Đẳng Nhàn.

“Rác rưởi, đang nói ai vậy?” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh hỏi.

“Cậu chứ ai!” Lý Thiên Lạc vô thức nói, nhưng vừa nói xong, lập tức ý thức được có điểm không đúng, sắc mặt trở nên khó coi.

Kiều Thanh Vũ tức giận nói: “Tề Đẳng Nhàn, cậu chỉ là con rể ăn nhờ ở đậu của Kiều Thu Mộng mà thôi, có tư cách gì nói với cậu chủ Lý như vậy?”

“Còn không mau quỳ xuống xin lỗi cậu chủ Lý?”

Lý Thiên Lạc vẫy tay một cách rất phóng khoáng, nói: “Bỏ đi bỏ đi, hôm nay là một ngày vui, đừng gây chuyện.”

“Đúng là vô dụng, hai vợ chồng đều là thứ vô dụng, một người chỉ biết gây hoạ, một người chỉ biết làm ăn thua lỗ!” Kiều Thanh Vũ cười nhạt và nói.

Tề Đẳng Nhàn lãnh đạm nói: “Kiều Thanh Vũ, nói tới làm ăn thua lỗ, có người còn thua lỗ hơn cô sao?”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.