Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1275: thật sự coi nơi này là nhà của hắn à?




 Hoàng Tình Ca nheo mắt mắng Hoàng Kỳ Bân: “Ai bảo anh suốt ngày đi đến mấy nơi đó, đi một mình thì cũng thôi đi, đằng này còn dạy hư Tề Đẳng Nhàn!”  

 

 

Hoàng Kỳ Bân tức đến nỗi suýt chút nữa đã nhảy dựng lên trên giường bệnh, cậu ta bực bội nói “Anh á? Anh mà dạy hư hắn á?”  

 

“Thằng nhóc A Bân này đã dạy hư bao nhiêu thanh niên, không thấy tội lỗi trong lòng sao?” Tề Đẳng Nhàn nói, “Anh em trước kia còn là một thiếu niên thanh thuần, lần đầu tiên đi hội thủy vẫn bị anh lôi kéo chiêu đãi.”  

 

Hoàng Kỳ Bân tức đến nỗi lên cơn đau tim, cậu ta hỏi “Có phải anh định làm tôi tức chết để lấy thêm tiền từ ông chủ Quan không vậy!”  

  Advertisement

Tề Đẳng Nhàn cười xấu xa “Trước đây thì không, nhưng nếu anh đã nói vậy, tôi thấy có thể làm một chút.”  

 

Hoàng Tình Ca duỗi tay kéo Tề Đẳng Nhàn lại, cô bắt đầu giáo huấn hắn ta: “Về sau không được lêu lổng theo anh tôi, anh ấy không học điều hay, anh cũng không thể học thói xấu!”  

 

“Ừm.” Tề Đẳng Nhàn thoải mái đồng ý.  

  Advertisement

“Hắn… Hắn là đồ cặn bã!” Hoàng Kỳ Bân nói như sắp khóc, “Em đừng để thằng ranh này lừa, hắn hố muốn chết.”  

 

“Có cái rắm! Trước kia ông đây làm cảnh ngục, không có một thân chính khí như này làm sao mà trụ vững để quản được nhiều phạm nhân như vậy?” Tề Đẳng Nhàn khinh bỉ nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn đang muốn trào phúng thêm hai câu thì nhận được điện thoại từ Hứa Ức Ngọc.  

 

“A lô, đã muộn thế này rồi mà anh còn chưa trở lại? Có phải đã gặp chuyện gì không?” Hứa Ức Ngọc dò hỏi, có chút quan tâm trong giọng nói của cô.  

 

“Không có gì, tôi trở lại đây.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

“Cần em lái xe đến đón anh không?” Hứa Ức Ngọc nói.  

 

“Không cần, tôi về ngay đây.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

Hoàng Tình Ca không nhịn được mà dỏng tai lên nghe, cô loáng thoáng nghe được giọng nói của một cô gái, cô tỏ ra không thoải mái ngay tức khắc.  

 

Trong lòng Hoàng Kỳ Bân thầm kêu khổ, em gái nhỏ thích người nào mà chẳng được, lại thích một tên lừa đảo như thế này, còn muốn để thằng nhãi này làm em rể của anh ta, liệu sau này bản thân có bị lừa đến chết không?  

 

Một lúc sau Tề Đẳng Nhàn kết thúc cuộc gọi, hắn giơ tay chào tạm biệt hai người, nói: “Tiệc do thị trưởng Hoàng tổ chức tôi sẽ đến tham gia, đến lúc đó chúng ta lại gặp lại!”  

 

Hoàng Kỳ Bân trợn trắng mắt nói “Hố thì lượn đi!"  

 

“Nói cho tốt vào, không tôi lại nói cho cha anh chuyện giả vờ chấn động não, xem anh chết thế nào.” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói.  

 

“Đồ mặt liệt…” Hoàng Kỳ Bân thiếu chút nữa là bị làm cho tức chết, việc giả vờ bị chấn động não, ai nói cái gì mà “thoát hiểm khẩn cấp”, bây giờ hắn cứ thế gắp lửa bỏ tay anh ta?  

 

Triệu Mạn Nhi mà ở đây, nhất định sẽ tỏ vẻ: Tôi quen rồi!  

 

Tề Đẳng Nhàn phủi mông rồi xoay người rời đi, sau đó bắt đầu yên lặng chờ điện thoại của ông chủ Quan, rồi số tiền lấy được kia chia cho Hoàng Kỳ Bân.  

 

Chẳng qua, hơn phân nửa là Hoàng Kỳ Bân không muốn số tiền này, dù cậu ta muốn, Hoàng Văn Lãng cũng sẽ không đồng ý.  

Cho nên, về cơ bản toàn bộ số tiền này sẽ rơi vào túi của Tề Đẳng Nhàn.  

 

 

“Mẹ nó, mình đúng là người có tài kiếm tiền, đi mát xa ở hội thủy đã có thể thu vào mấy trăm triệu! Hơn nữa, giờ tiền đều do A Bân chi.” Tề Đẳng Nhàn ngồi trên xe trở về nhà họ Hứa, trong lòng tràn đầy sảng khoái.  

 

 

Trở về nhà họ Hứa, Hứa Ức Ngọc và Hứa Trường Ca đều chiếu cố hắn hai câu.   

 

 

Chỉ có Triệu Tân Lan lạnh lùng buông vài câu còn quay về làm gì, thật sự coi nơi này là nhà của hắn à?  

 

 

Đang lúc Tề Đẳng Nhàn tâm tình tốt, chọn không so đo với người đàn bà đanh đá này mà vui vẻ về phòng ngủ đánh một giấc.  

 

 

Sáng sớm hôm sau, Hứa Trường Ca cau mày gọi điện, đàm luận về tình huống tài chính gì đó.  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.