Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1201: “Cô hối hận vì đã giúp tôi?”




Chương 1201

Lục Đương Tiên có chút bất mãn nhíu nhíu mày, nói: “La viện trưởng, cứ như vậy để cho ông ta đi à? Quá tiện cho ông ta rồi!”

La Thái Cực thản nhiên nói: “Anh vừa rồi không phải đã đánh người ta một trận sao? Người ta không báo án truy cứu anh gây phiền phức đã là không tệ rồi.”

Mã cục trưởng sợ tới mức run rẩy, sợ bị gọi quay lại, lộn nhào nhanh chóng gọi người của mình rời khỏi Dược Phẩm Thiên Đường.

Nhìn thấy Mã cục trưởng vừa mới diễu võ dương oai không ai bì nổi bị người đuổi đi, nhân viên của Dược Phẩm Thiên Đường đều không khỏi hoan hô.

Những tiếng hoan hô này, Mã cục trưởng nghe được, không khác gì một đám tát vang dội đánh vào mặt ông ta.

Lần trước ở Tửu Quán Thiên Địa vốn đã mất mặt, lần này đến Dược Phẩm Thiên Đường tìm lại danh dự, kết quả kết cục lại càng thêm thê thảm, còn bị đánh gãy xương sống mũi.

“Họ Tề, coi như mày ghê gớm, giữa chúng ta còn chưa xong chuyện đâu!” Mã cục trưởng trong lòng hận đến mức gần như nhỏ máu.

La Thái Cực cứ thế để cho ông ta đi, ông ta cũng có thể từ trong thái độ này nhìn thấy được chút tin tức, quan hệ giữa La Thái Cực cùng Tề Đẳng Nhàn cũng không tốt lắm, nếu không, tuyệt đối không có khả năng buông tha ông ta dễ dàng như vậy.

Hiển nhiên, La Thái Cực không muốn nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa, việc này còn liên quan đến cao tầng trong chính quyền tỉnh Đông Hải đang đấu tranh với nhau.

Tề Đẳng Nhàn thấy Mã Cục trưởng cứ như vậy được La Thái Cực thả đi, không khỏi có chút tiếc nuối chậc chậc lưỡi, nói: “Cứ như vậy để cho ông ta đi, quả thực có chút tiện nghi cho ông ta!”

Hắn ngược lại muốn La Thái Cực tát cho Mã Cục trưởng này một cái đè chết ông ta luôn, cứ như vậy, mình và Dược Phẩm Lý thị hợp tác chế tạo thuốc đặc hiệu cũng không cần đến đưa đến đế đô để kiểm tra, làm luôn ở trong tỉnh là có thể đi.

Như thế, sẽ giảm đi rất nhiều rắc rối và cho hắn ta nhiều thời gian hơn.

La Thái Cực sau khi nghe Tề Đẳng Nhàn nói như vậy, không khỏi quay đầu lại, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nói: “Tề tổng đây là muốn ngồi yên một chỗ câu cá, ngồi trên núi xem hổ đánh nhau đấu phải không?”

“La lão nói gì thế, tôi đây rõ ràng là xem hổ thu dọn con chó gãy cột sống mà thôi!” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, mỉm cười nói.

Sau khi nói xong lời này, hắn vội vàng xoay người, nói với quản lý bộ phận trữ vận còn đang ngây ngốc: “Còn sững sờ làm gì, lập tức làm việc cho tôi, nhanh chóng đem thuốc đưa đến các bệnh viện lớn, không nên chậm trễ công việc của người ta!”

“A, đúng vậy!” Quản lý bộ phận lưu trữ phục hồi tinh thần, cuống quít gọi người bắt tay vào việc sửa sang lại thuốc, bắt đầu phân phối.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nếu La lão đã tới rồi, vậy thì đi vào uống hai chén trà rồi đi, miễn cho người ta biết chuyện lại nói họ Tề tôi không hiểu làm người.”

La Thái Cực cười lạnh nói: “Anh quả thực không quá hiểu làm người như thế nào!”

Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó có chút bốc hoả.

“Chuyện này, tự anh có thể giải quyết được đúng không?”

“Nhất định phải kéo dài đến lúc chúng tôi tới giải quyết giúp sao?”

“Anh có biết hay không, sự chậm trễ này, nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp gì, thiếu loại thuốc nào, gây nên thương vong cho chiến sĩ của chúng tôi, thì nên làm gì bây giờ?!”

La Thái Cực vẻ mặt âm trầm, phi thường khó chịu nhìn Tề Đẳng Nhàn, lạnh giọng chất vấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.