Chương 1200
“Anh anh anh… Anh noi đùa cái gì vậy, đừng tưởng rằng tôi không biết, thuốc của các bệnh viện thuộc chiến khu Chu Tước đều không lấy ở các xí nghiệp dân gian…” Mã cục trưởng phục hồi lại tinh thần, lập tức lớn tiếng biện giải.
Lục Đương Tiên vung tay lên trước, lập tức ném người ra ngoài, phịch một tiếng hung hăng đụng vào phía trước xe Jetta của mình.
Mã cục trưởng giương mắt nhìn thấy trên kính chắn gió của chiếc xe Jetta bình thường này, có một tấm giấy chứng nhận ra vào rất rõ ràng, điều này làm cho thân thể của ông ta lại không khỏi run lên, ngay cả đau đớn cũng tạm thời quên đi.
Ngay sau đó, ông ta nhìn thấy trên ghế sau của xe, còn có một ông già gầy gò gần bảy mươi tuổi đang ngồi.
Ông già đang nhìn chằm chằm vào ông ta với một ánh mắt lạnh lùng.
“La La… La lão viện trưởng…” Mã cục trưởng bờ môi run rẩy nói ra lai lịch của ông già này.
La viện trưởng thấy Mã cục trưởng đã nhìn thấy mình, cũng không ngồi yên trong xe nữa, không chút hoang mang đẩy cửa xe đi xuống.
Tề Đẳng Nhàn cũng không nghĩ tới trong xe còn có người, cũng sửng sốt.
Lục Đương Tiên đi tới, nói: “La viện trưởng, là tên này cố ý giữ thuốc của chúng ta, tôi vừa mới hỏi rõ, hắn ta chỉ đơn giản là tìm phiền toái, chẳng phải là kiểm tra thường xuyên gì!”
Mã cục trưởng bị những lời này của Lục Đương Tiên làm cho sợ tới mức mất hồn mất vía!
Vị La viện trưởng này, ngay từ đầu khi tòng quân, chẳng qua chỉ là một quân y bình thường, nhưng người ông cứu càng ngày càng nhiều, ông cũng dần dần càng đi càng cao.
Những người được ông cứu mạng, vì báo ân, cũng nhao nhao ủng hộ hắn, vì thế, ông không phụ sự kỳ vọng của mọi người, ở tuổi năm mươi, thành công từ bệnh viện thứ hai phụ thuộc của chiến khu Chu Tước nhảy lên tổng viện, đảm nhiệm chức viện trưởng!
Tuy rằng ông chỉ là một viện trưởng, nhưng có thể nói, ông ở trong cả chiến bộ có uy vọng cùng địa vị không hề thua kém thực quyền của một tướng lĩnh.
“A, vị này là La viện trưởng đúng không? Xin chào xin chào, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu!” Tề Đẳng Nhàn cười ha hả đi lên chào hỏi La Thái Cực.
La Thái Cực chỉ thản nhiên gật gật đầu với Tề Đẳng Nhàn, cũng không quá mức để ý tới, quay đầu nhìn về phía Mã Cục trưởng, nói: “Tiểu Mã, chuyện này, ông có phải nên cho tôi một lời giải thích hay không?”
Mã cục trưởng sợ tới mức cả người đều run rẩy, vội vàng đứng dậy, run rẩy nói: “La viện trưởng. Tôi tôi… Tôi không phải cố ý, tôi cũng không biết lô thuốc này sẽ đưa đến các bệnh viện lớn ở chiến khu Chu Tước.”
La Thái Cực mặt không chút thay đổi nói: “Ông nói xem, hiện tại nên xử lý như thế nào đây?”
Mã Cục trưởng nói: “Cho phép đi qua, lập tức cho đi! Sau này Dược Phẩm Thiên Đường đưa thuốc đến chỗ các người, tôi chắc chắn sẽ không can thiệp.”
La Thái Cực gật gật đầu, nói: “Được, vậy ông rời đi đi.”
Mã cục trưởng cuống quít nói: “Cám ơn La viện trưởng, cám ơn La viện trưởng!”
La Thái Cực người này, ông không thể trêu chọc nổi, người ta đảm nhiệm chức viện trưởng ở tổng viện của chiến khu Chu Tước, quyền cao chức trọng không nói, ở cả chiến bộ cũng là một người rất có uy vọng.
Bản thân bên mình là người giữ thuốc trước, vốn không có đạo lý, nếu như còn náo loạn, những đại lão chiến bộ kia ắt có biện pháp bóp chết ông ta, ông ta có hậu trường gì cũng vô dụng, đều sẽ bị kéo ra để bình ổn lửa giận của mọi người.