Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1198: “Trùng Thiên Pháo”




Chương 1198

Lúc bắt tay mới phát hiện tay đối phương rất cứng, hơn nữa sức lực cũng lớn.

Lục Đương Tiên thấy mình đã nắm chặt tay, mà vẫn không thể lay động Tề Đẳng Nhàn, trong nội tâm không khỏi bớt đi vài phần khinh thường, không phải ai cũng có thể chịu đựng được lực nắm như muốn bóp sắt thành bùn của mình.

Tề Đẳng Nhàn buông tay Lục Đương Tiên ra, nói: “Lục tiên sinh, anh cũng thấy rồi đó, chúng tôi không phải là không giữ lời hứa, không cung cấp thuốc cho bệnh viện của các anh, mà thật sự là không đưa ra được!”

“Sáng sớm đã tới kiểm tra, kết quả, kiểm tra đến bây giờ, cũng không kiểm tra ra nguyên nhân gì.”

“Những loại thuốc này, vẫn còn đang ở chỗ này đây!”

Khóe miệng Lục Đương Tiên không khỏi nhẹ nhàng run rẩy, trong lòng bốc hỏa, lá gan của Cục vệ sinh tỉnh Đông Hải thật lớn, vậy mà lại dám ngăn cản thuốc của các phân viện lớn trong chiến khu Chu Tước của bọn họ!

Chẳng lẽ đám kia không biết, những loại thuốc này đều để các chiến sĩ sử dụng sao? Chẳng lẽ không biết, các chiến sĩ vì bảo vệ quốc gia, đang đổ máu vì chiến tranh?

Mã cục trưởng chỉ là nhìn lướt qua Lục Đương Tiên, cũng không có để ý, chỉ đi xe bình thường, một chiếc Jetta mà thôi, gương mặt này hắn cũng không quen, hiển nhiên cũng không phải lãnh đạo cao cấp trong tỉnh.

“Xin chào, ông lập tức thả những loại thuốc này của Dược Phẩm Thiên Đường đi, đừng có tìm bọn họ gây phiền toái nữa.” Lục Đương Tiên cũng không phải loại người dong dài, biết Mã Cục trưởng là người đứng đầu, thì đi tới luôn, nói thẳng vào vấn đề.

Mã Cục trưởng nghe được lời này của Lục Đương Tiên, cũng ngẩn người, sau đó cười nói: “Anh là ai vậy? Như tôi đã nói, đó chỉ là thực hiện nhiệm vụ của mình mà thôi.”

Lục Đương Tiên mặt không chút thay đổi nói: “Ông muốn kiểm tra, vậy không có gì đáng trách. Nhưng không cần phải mở từng hộp ra để kiểm tra, phải không? Họ không có danh sách đi kèm hàng hoá sao? Không có giấy tờ vận chuyển hả?”

Mã cục trưởng cười lạnh nói: “Hả? Anh đang dạy tôi làm việc sao!”

Lục Đương Tiên nghe thấy lời này của Mã Cục trưởng, tức giận thoáng cái đã nổi lên, lạnh như băng, cứng rắn nói: “Bởi vì ông ngăn cản, dẫn đến việc trị liệu của viện chúng tôi bị trì hoãn, tội như vậy, ông chịu nổi không?”

Mã cục trưởng nghe xong trực tiếp ha một tiếng, cười ra tiếng, nói: “Anh thì tính là cái gì, xứng đến dạy dỗ tôi?”

“Tôi cố ý muốn ngăn thuốc của hắn lại đấy, thế nào? Anh có thể làm gì tôi?”

“Ai bảo bệnh viện của các người không có mắt, nhiều doanh nghiệp như vậy không chọn, hết lần này tới lần khác lại chọn Dược Phẩm Thiên Đường này?

“Ông đây và bọn họ có cừu oán, đang rõ ràng có ý muốn dùng quyền hạn để thu thập bọn họ, anh có thể làm thế nào đây?”

“Muốn dùng thuốc thì đổi công ty khác đi!”

Lục Đương Tiên híp mắt lại, trực tiếp đạp một cái vào bụng Mã cục trưởng, xem Mã cục trưởng như một quả bóng da mà đá lăn ra ngoài ba thước.

Sau khi thủ hạ của Mã Cục trưởng nhìn thấy, không khỏi lắp bắp kinh hãi, cả đám lập tức đi qua nâng dậy, có người thì xúm lại, lớn tiếng quát lên.

Mã cục trưởng bị một đạp này đá đến mức ruột gan như đứt thành từng khúc, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại có người dám trừng trị mình như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.