Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1197: Anh đang nói đùa có phải không?”




Chương 1197

Cục trưởng Mã nói chuyện bằng giọng điệu kiêu ngạo, liếc nhìn tứ phương, quả thực là muốn ép Tề Đẳng Nhàn phải cúi đầu.

Tề Đẳng Nhàn nhìn ông ta cười nhạt nói: “Số thuốc này mà không xuất ra được, đương nhiên Dược Phẩm Thiên Lai chúng tôi sẽ có thiệt hại, nhưng mà người chịu thiệt lớn nhất không phải chúng tôi mà là ông”.

“Hahahahaha”

Đám cấp dưới của cục trưởng Mã cười phá lên như sấm, ai cũng lắc đầu.

Cục trưởng Mã cũng khinh thường nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: “Vậy cậu nói cho tôi biết, tại sao tôi lại chịu thiệt”.

Lời nói của Tề Đẳng Nhàn chỉ dẫn tới khinh thường và cười nhạo.

Hiện tại, quyền chủ động đang ở trong tay Mã cục trưởng, mấy loại thuốc này có thể được đưa ra ngoài hay không, đều phải xem sắc mặt bọn họ.

“Ông có thể tiếp tục tìm tôi gây phiền toái, đến lúc đó ông sẽ biết, mình sai ở chỗ nào.” Tề Đẳng Nhàn mặt không chút thay đổi nhún nhún vai, thản nhiên nói.

“Đương nhiên là phải tiếp tục tìm phiền toái rồi, trước khi cậu tuyên bố phá sản, chỉ sợ đến một giọt rượu cậu cũng không có cách nào đưa ra ngoài.” Mã cục trưởng cười nói.

Tề Đẳng Nhàn xoay người hướng về phía người của trữ vận (đơn vị dự trữ và vận chuyển) phất phất tay, nói: “Các anh tiếp tục phối hợp kiểm tra với bọn họ đi, bọn họ muốn điều tra đến khi nào, thì để cho bọn họ tra đến khi đó!”

Sắc mặt Mã cục trưởng không khỏi âm trầm hơn một chút, nếu như là doanh nghiệp khác bị hắn nhắm vào như vậy, chỉ sợ đã sớm chịu thua đến cầu xin tha thứ rồi chứ?

Nhưng Tề Đẳng Nhàn thì khác, dù sao cũng tài đại khí thô (tiền nhiều như nước), chỉ nhắm vào Dược Phẩm Thiên Đường như thế này, quá nửa không thể khiến hắn cúi đầu.

Trong lòng Mã cục trưởng đã suy nghĩ đến ý niệm khác trong đầu, có nên nhét chút hàng cấm vào những loại thuốc này hay không? Đến lúc đó thì cứ trực tiếp đổ tội lên trên đầu Dược Phẩm Thiên Đường, làm cho Tề Đẳng Nhàn chết không có chỗ chôn!

Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen khiêm tốn đi vào trong Dược Phẩm Thiên Đường.

Từ trên xe có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt của hắn cương nghị, mặc âu phục màu đen, dáng người cao ngất như tùng, lông mày sắc bén như chim ưng bước xuống.

Hắn vừa tới, đã thấy ngay Mã cục trưởng mang theo một đám người của Cục vệ sinh đang kiểm tra việc vận chuyển của Dược Phẩm Thiên Đường, nhất thời lông mày hung hăng nhướng lên một cái, mang theo bất mãn cùng sát khí nồng đậm.

“Tôi tìm Tề tổng của các người, hắn đâu rồi?” Người đàn ông trung niên tìm thấy một người mặc đồng phục vận chuyển, trầm giọng hỏi.

“Vị kia chính là Tề tổng.” Công nhân vận chuyển ngẩn người, sau đó đưa tay chỉ cho hắn thấy Tề Đẳng Nhàn.

Người đàn ông trung niên trực tiếp đi về phía Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn, biết ngay người này nhất định là từ trong chiến bộ đi ra ngoài, dù sao, cỗ khí chất này, liếc mắt một cái là có thể thấy vô cùng rõ ràng.

Tuy rằng không mặc quân phục, nhưng cỗ nhuệ khí kia, không thể che giấu được.

“ Xin chào Tề tổng, tôi tên là Lục Đương Tiên, La viện trưởng bảo tôi tới tìm cậu!” Người đàn ông trung niên đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, sau đó trực tiếp vươn tay ra.

“Xin chào!” Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, sau đó bắt tay hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.