Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1146: không phải ở quyền lực."




Chương 1146

“Bạo Kim Đan? Thú vị thật đấy… Nếu lúc đó anh ta dùng chiêu này để đối phó với mình, lại thêm chiêu thổi ra hơi để làm thành kiếm, chỉ sợ mình có mười cái mạng cũng không đủ dùng mất.” Ngọc Tiểu Long nhìn bàn tay của mình, nhẹ nhàng giơ lên, cảm giác ngưng tụ khí huyết mà cô rất khó tìm được bỗng dưng bùng nổ chỉ trong chớp mắt.

Ngọc Tiểu Long lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại, đầu dây bên kia vừa bắt máy đã lập tức nói ngay: “Viện trưởng La, giúp tôi một việc!”

Người ở đầu dây bên kia đáp: “Ngọc tướng quân có chuyện gì cần, xin hãy ra lệnh cho tôi!”

Ngọc Tiểu Long nói: “Phiền ông quá, ông có thể đổi nguồn hàng của phân viện chiến khu Chu Tước ở tỉnh Đông Hải sang công ty dược phẩm Thiên Lai ở thành phố Trung Hải được không?”

Viện trưởng La lấy làm kinh hãi, ông ta hỏi: “Không phải Ngọc tướng quân đang nói đùa đấy chứ? Cô chỉ cần tôi giúp một việc nhỏ như vậy thôi sao?”

Ngọc Tiểu Long bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, chỉ cần một việc này thôi.”

Viện trưởng La không ngờ Ngọc Tiểu Long lại dùng món nợ ân tình ra để nhờ ông ta giúp một việc như thế, có điều nếu Ngọc Tiểu Long đã mở miệng thì đương nhiên ông ta sẽ không từ chối cô.

“Được, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp, Ngọc tướng quân chỉ cần ngồi đợi tin tốt lành.” Viện trưởng La, tổng viện trưởng của bệnh viện chiến khu Chu Tước, trả lời như vậy.

“Cảm ơn ông.” Ngọc Tiểu Long bình thản đáp.

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng viện trưởng La vẫn khó mà kìm được nỗi kinh ngạc, không biết công ty dược phẩm Thiên Lai kia là thần thánh phương nào mà có thể khiến cho Ngọc Tiểu Long chủ động mở miệng nhờ vả ông bằng món nợ ân tình của bản thân cô!

Tâm trạng của Tề Đẳng Nhàn lúc này đang rất tốt.

Nhưng hắn vừa ra khỏi sư đoàn 81 đã bị một người chặn đường.

Hắn không nhận ra người chặn đường này, đó là một người đàn ông ở độ tuổi trung niên, mặt mũi uy nghiêm, vừa nhìn là đã biết ông ta thuộc tầng lớp quyền cao chức trọng.

“Ông tìm tôi có chuyện gì?” Tề Đẳng Nhàn nhìn người đàn ông trung niên kia, hờ hững cất tiếng hỏi.

“Tôi là Lý Hà Đồ, tôi nghĩ hẳn là cậu đã từng nghe đến tên tôi.” Người đàn ông trung niên cũng nhìn Tề Đẳng Nhàn, bình tĩnh trả lời.

Nghe xong, Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nghĩ ngợi một lúc lâu rồi mới lắc đầu nói: “Ngại quá, tôi không nhận ra, tôi còn đang có việc bận, đi trước nhé.”

Lý Hà Đồ vẫn đứng nguyên tại chỗ, thậm chí ông ta còn không hề nhúc nhích, chỉ mỉm cười nói: “Tôi còn tưởng Phó lão đã từng nhắc đến tên tôi với cậu rồi chứ!”

Thấy ông ta nhắc đến Phó Phong Vân, Tề Đẳng Nhàn bèn dừng bước: “Ồ? Hình như ông ấy chưa bao giờ đề cập đến ông…”

Lý Hà Đồ lại nói: “Tôi là hội trưởng của tổng hội Long Môn.”

Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì nhíu mày: “À, tôi biết rồi.”

Dứt lời, hắn vẫn nhấc chân muốn đi.

Hành động ấy khiến Lý Hà Đồ sửng sốt, sắc mặt ông ta âm trầm, lạnh giọng nói: “Thằng ranh con này, cậu nghe không lọt lỗ tai lời tôi vừa nói đúng không?!”

Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, ngoài cười như trong không cười mà đáp: “Chẳng phải tôi từng nói rồi hay sao, rằng cái gì mà đà chủ của phân đà Long Môn tại Ma Đô, tôi không có hứng thú?”

Lý Hà Đồ lắc đầu nói: “Chính vì thế nên tôi mới tự mình đến tìm cậu.”

Tề Đẳng Nhàn không đáp gì, cứ thế uể oải nhìn Lý Hà Đồ, khuôn mặt không chút biểu cảm.

“Cậu đã đánh chết đà chủ của tôi, vì thế chức đà chủ này cậu bắt buộc phải làm!” Lý Hà Đồ ngang ngược tuyên bố một cách hết sức bá đạo bằng giọng điệu như đang ra lệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.