Chương 1111
Tề Đẳng Nhàn phất phất tay, nói: “Đám lưu manh, chào các ngươi!”
Hoàng Sung cùng Dương Quan trợn mắt há hốc mồm, người này, uy vọng ở nhà tù U Đô thật đúng là không phải thổi phồng a!
Sau đó, đồng tử của Hoàng Sung co rụt lại, khi nhìn thấy những kẻ khiến cho lực lượng đặc biệt của họ chỉ nghe đến tên thôi cũng đã sợ hãi.
Chỉ thấy mấy tên này đều cúi thấp đầu, trông như một con chim cút.
Trong lòng hắn đột nhiên giật nảy mình thầm nghĩ: “Hai người này không phải là phản quân của vụ trọng án ngày 18 tháng 7 sao, lúc trước toàn bộ lực lượng đặc biệt bọn họ đều được phái đi, nhưng cũng không bắt được…”
Sau đó, hắn lại nhìn một người, khóe miệng lại run lên, lẩm bẩm nói: “Đây là tên cầm đầu chỉ huy đánh cắp đầu đạn hạt nhân kia của Tuyết Quốc? Kẻ đã khiến ngay cả quân khu Caucasus cũng phải khiếp sợ…”
Tề Đẳng Nhàn dẫn theo hai người băng qua sân thể dục, tiến vào khu làm việc.
Các cai ngục sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, đều vội vàng cúi chào, Tề Đẳng Nhàn thì rất tử tế ném cho bọn họ một bao thuốc lá hoặc là một chai rượu ngon, ra tay thật hào phóng.
Cuối cùng cũng tới cửa phòng làm việc của trưởng ngục, Hoàng Sung và Dương Quan Quan không khỏi có chút hồi hộp.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn đẩy cửa ra , nhìn người ở bên trong gọi: “Bố, con trở về rồi!”
Tề Bất Ngữ ngẩng đầu lên, khẽ gật đầu.
Sau khi Hoàng Sung cùng Dương Quan Quan nhìn thấy Tề Bất Ngữ, cũng không khỏi lắp bắp ngạc nhiên, còn tưởng rằng sẽ là một người đàn ông cao to vạm vỡ, trên miệng còn có thể có râu quai nón…
Nhưng vừa nhìn qua, dáng vẻ gầy gò có phần yếu đuối, mặc một bộ đồng phục rộng thùng thình, sắc mặt có phần hơi già, nhưng lại mang theo một chút khí chất nho nhã, giống như một giáo viên đại học dạy trong thành phố.
Tề Bất Ngữ không giống như trong tưởng tượng của hai người.
Bọn họ nghĩ rằng, đương nhiên Tề Bất Ngữ sẽ là một người đàn ông cường tráng uy phong lẫm liệt, thể trạng cường tráng, nhưng làm sao có thể nghĩ đến, lại là một dáng vẻ có khí chất nho nhã, có chút gầy gò, thậm chí giống như là một thầy giáo.
Cái này dù có như thế nào, cũng không giống là một người tàn nhẫn có thể cai quản nhà từ U Đô nhiều năm như vậy!
Đi vào văn phòng, Tề Bất Ngữ chỉ chỉ vào hai người Hoàng Sung và Dương Quan Quan.
“A… Đây là đồ đệ của con, Hoàng Sung.”
“Đây… là thư ký của con, Dương Quan Quan, trước mắt cũng theo con học võ công.”
Tề Đẳng Nhàn giới thiệu, lúc giới thiệu Dương Quan Quan, dừng lại một chút, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nên giới thiệu thân phận này của cô thì tốt hơn.
Tề Bất Ngữ nghe xong nhếch miệng cười, đưa tay lại chỉ Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan không rõ nguyên do, vội vàng ân cần thăm hỏi nói: “Chú Tề, con là Dương Quan Quan, tới nơi này là muốn làm phiền ngài a!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ý của bố tôi là vì sao tôi lại bày trò như vậy, về nhà đón tết còn phải mang theo thư ký.”
Dương Quan Quan nhất thời dở khóc dở cười.
“Bố tôi tên Tề Bất Ngữ, người cũng như tên, không biết nói, mọi người đừng để ý.” Tề Đẳng Nhàn cười ha ha, sau đó tự rót chén nước uống, để hai người tùy ý muốn làm gì thì làm.