Chương 1110
“Vâng… Vậy anh đi đường cẩn thận, đến nơi thì gọi điện thoại cho em.” Lý Vân Uyển cũng cảm thấy tình trạng sức khỏe không tốt, chỉ có thể xụi lơ ở trên giường.
Tề Đẳng Nhàn cười xoa xoa hai gò má mềm mại của cô ấy, sau đó xách hành lý ra cửa.
Trước cửa sân bay, ba người gặp nhau.
Kiểm vé lên máy bay, thuận lợi suôn sẻ.
Hai giờ sau, máy bay hạ cánh.
Sau khi ra khỏi sân bay, bọn họ lên một chiếc xe taxi, ba người đến trạm xe buýt.
Sau khi mua một vé xe đường dài, trải qua khoảng một tiếng rưỡi, đến một thành phố nhỏ.
Vừa đến, Tề Đẳng Nhàn không dừng lại mà đưa cho hai người họ một vé xe khác, tiếp tục ngồi xe hai giờ.
Ngồi trên xe liên tục hai giờ liền quả thực không dễ dàng gì, chiếc xe này vừa nhỏ vừa cũ, mỗi lần đạp ga luôn phát ra âm thanh hì hì, hơn nữa, đường núi uốn lượn gập ghềnh, mặt đường gồ ghề.
Gần như ba người họ cứ ba bước là nẩy lên, năm bước là lắc lư va vào nhau..
Dương Quan Quan cảm thấy bản thân sắp nôn rồi.
Tề Đẳng Nhàn cũng rất mãn nguyện tự đắc, nhìn bộ dạng Dương Quan Quan ngồi lung lay lắc lư trên ghế cũng rất thích mắt, không thua gì so với lúc cô ta đánh cầu lông.
Ba người xuống xe, thì đứng ở ven đường chờ đợi.
Cũng không lâu lắm, một chiếc xe Jeep cũ nát chạy tới, trên xe là một cai ngục trung niên mặc một bộ đồng phục màu đen, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn nhà nhã, lộ ra hàm răng vàng ố vì khói.
“Nhị đương gia, ngài đã trở về a!” Quản ngục vui mừng nói.
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, vừa mới định chuẩn bị giới thiệu Hoàng Sung và Dương Quan Quan, cai ngục liền nói: “Đây là vợ của ngài sao? oa…… Cũng xinh đẹp quá đi mất! Nhị đương gia đúng là đã khác trước, đi ra ngoài nửa năm, đã dẫn về một cô vợ xinh đẹp như vậy…”
Mặt Dương Quan Quan đỏ tới mang tai vội giải thích: “Tôi không…”
Tề Đẳng Nhàn liền nói: “Còn phải nói, cũng không nhìn xem lão tử là ai!”
Sự đắc ý kia, bộc lộ trong lời nói, khiến Dương Quan Quan và Hoàng Sung nhất thời trầm mặt không nói nên lời.
Ngồi hơn nửa giờ trên chiếc Jeep rách nát, cuối cùng cũng đến nơi, nhà từ U Đô nằm ở phía sâu trong rừng già.
“Chính là cái nhà tù nhỏ này, nhốt nhiều người lợi hại như vậy?!” Dương Quan Quan cùng Hoàng Sung sau khi đến, đều là nghẹn họng nhìn trân trồ.
Cho rằng sẽ là một tòa ngục giam rất lớn rất hiện đại và cao cấp, nhưng kết quả… chỉ là một nhà tù bình thường, nhìn qua trông rất cũ kỹ.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Đừng chỉ nhìn vào bề ngoài của nhà từ này, phải xem ai là người canh giữ nhà tù này.”
Sau khi nói xong lời này, hắn mang theo hai người đi vào trong nhà tù.
Tên cai ngục kia đã bước nhanh vào trong ngục, phía trước chính là một sân thể dục lớn, một đám phạm nhân cách lưới sắt đang tập thể dục.
“Nhị đương gia đã trở về!” – Quản ngục cao giọng hô to.
Trong nháy mắt, sân thể dục ồn ào lập tức yên tĩnh lại, từng phạm nhân tự giác đứng thẳng xếp thành một hàng.
Khi Tề Đẳng Nhàn đi tới, tất cả mọi người đều cúi đầu nói: “Chào Nhị đương gia!”