“Nương tử, ta nhớ ngươi, sao ngươi không đến tìm ta?”
Nói tới
đây, thiếu niên có chút ủy khuất, ánh mắt vô tội mà mị hoặc thật sự
khiến người ta khó có thể chống đỡ. Mộ Như Nguyệt vô thức có cảm giác
hắn thật sự là ngốc tử tâm trí hài đồng sao? Vì sao nàng lại cảm thấy
tiểu gia hỏa này chính là một con hồ ly giảo hoạt?
“Xem ra các ngươi ở chung cũng không tồi.” Một thanh âm mang ý cười nhẹ truyền đến.
Dạ Dịch Hoa phe phẩy quạt xếp đi về phía Mộ Như Nguyệt, gương mặt anh tuấn mang nụ cười giả dối, đôi mắt đào hoa đảo qua Dạ Vô Trần sau đó dừng
lại trên người Mộ Như Nguyệt.
“Các ngươi còn chưa thành thân đã thân mật như vậy, xem ra Mộ tiểu thư cũng là một nữ nhân phóng đãng.”
Ý tứ trong lời nói của hắn thật rõ ràng, chưa thành thân mà xưng hô thân mật như vậy không phải hành vi phóng đãng là gì?
Nghĩ vậy, ánh mắt hắn mang ý cười ái muội nói: “Chỉ đáng tiếc, ngốc tử này
cái gì cũng không hiểu, nếu Mộ tiểu thư có nhu cầu tìm nam nhân, bổn
vương sẽ ở Hoa Vương phủ cung nghênh Mộ tiểu thư, đến lúc đó bổn vương
sẽ không khiến Mộ tiểu thư thất vọng.”
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh lẽo, cả người tản ta hàn khí lạnh băng, nàng nhìn thân ảnh Dạ Dịch Hoa rời đi, nở nụ cười châm chọc.
“Vương gia đã nhiều lần lập lại lời này như vậy tựa như đã quên hết những lời
ngày đó ta nói với ngươi, nếu ngươi đã khăng khăng mời ta cũng không thể không đến.”
Nói tới đây, nàng ngừng lại một chút, ánh mắt càng
lạnh lẽo hơn, đâm thẳng vào tim hắn: “Nếu như ngươi không sợ Hoa vương
phủ của ngươi bị ta phá hủy.”
Nghe vậy, Dạ Dịch Hoa cũng chưa nổi giận, cặp mắt đào hoa lộ ra tia hứng thú: “Vậy bổn vương xin đợi Mộ
tiểu thư tới hủy Vương phủ của bổn vương, ha ha.”
Để lại lời này, hắn không hề liếc hai người thêm một cái liền rời đi.
Nữ nhân này đúng là rất thú vị, nếu nàng không phải là phế vật, hắn thật
muốn cầu phụ hoàng hạ chỉ ban nàng cho mình, đáng tiếc, hắn sẽ không vì
một nữ nhân mà từ bỏ tiền đồ cẩm tú.
“Chúng ta đi thôi.” Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Dạ Vô Trần, lại thấy hắn ngây ngốc nhìn hướng Dạ Dịch Hoa rời đi.
Nghe thanh âm Mộ Như Nguyệt, Dạ Vô Trần hồi phục lại tinh thần, lắc lắc đầu: “Nương tử, ta phải về phủ.”
“Được rồi, vậy ngươi về trước đi, qua một thời gian nữa ta sẽ đến tìm ngươi.”
Đại hội luận võ sắp bắt đầu, Mộ Như Nguyệt vội vàng dặn dò hắn vài câu rồi
bay qua hướng võ đài, cho đến khi thân ảnh nàng biến mất, Dạ Vô Trần mới xoay người đi hướng ngược lại.
Hiếm khi có một đại hội luận võ cho nên dân chúng Phượng thành đều đi xem náo nhiệt.
Lúc này, trong một hẻm nhỏ không người, Dạ Dịch Hoa vừa mới quẹo vào, đột
nhiên có một thân ảnh chắn trước mặt hắn.Chỉ thấy người nọ mặc trường
bào nguyệt sắc nạm tơ vàng, trên mặt mang mặt nạ bạc, đôi mắt thâm trầm
nhìn Dạ Dịch Hoa, môi mỏng mơ hồ mang theo nụ cười châm chọc.
Dạ
Dịch Hoa nhíu mày: “Xin hỏi các hạ là người phương nào? Vì sao lại cản
đường đi của bổn vương?” Hắn luôn luôn kết giao rộng rãi, cũng không có
kẻ thù nào, vậy người này là ai?
"Phanh!" nam nhân không nói hai
lời, hung hăng đá vào bụng Dạ Dịch Hoa khiến hắn ngã ra mặt đất, sau đó
xách hắn lên bắt đầu đánh đấm điên cuồng.
Thực lực Dạ Dịch Hoa
không thấp nhưng ở trong tay nam nhân này, nguyên khí của hắn giống như
bị chặn lại, không có cách nào vận dụng.
Một quyền cuối cùng đánh vào mũi hắn, máu tươi chảy ra, nam nhân kia vừa lòng nhìn Dạ Dịch Hoa
bị đánh thành đầu heo, ném phịch hắn xuống đất, lại đá thêm mấy cái.
“Nhớ kĩ, không phải nữ nhân nào ngươi cũng có thể mơ tưởng.”