Nói đến gần đây Phượng thành có gì náo nhiệt nhất thì chính là đại hội
luận võ lần này. Nghe nói đại hội luận võ lần này là Thanh Vân Môn tổ
chức, Cảnh Vương thế tử là trọng tài, nếu có thể thành công đạt hạng ba
trở lên, không chừng còn có thể lọt vào mắt cường giả của Thanh Vân Môn.
Đã sớm có người đến đây báo danh.
“Này, các ngươi đã nghe gì chưa? Đại hội luận võ lần này Mộ Như Nguyệt cũng tham gia.”
“Cái gì? Mộ Như Nguyệt? Đệ nhất phế vật Tử Nguyệt quốc? Nói đùa cái gì, nàng tới tham gia làm gì? Muốn bị chê cười thêm sao?”
“Ta đoán chừng là đến chịu nhục, ha ha.”
Tiếng cười nhạo không chút thu liễm của mọi người lọt vào tai Mộ Tình, trong
lòng hắn bất giác oán trách nữ nhi kia, một phế vật thôi, vì sao không
ngoan ngoãn ở nhà ngây ngốc, cứ một hai phải tới đây tìm xấu mặt? Chẳng
lẽ thấy hắn sủng ái Đình Nhi nên muốn đối nghịch hắn?
Bởi vì hôm nay mới công bố người đến báo danh cho nên Mộ Tình không biết trước, nếu không hắn nhất định sẽ ngăn cản.
“Cha”, Mộ Y Tuyết căm giận tìm kiếm thân ảnh Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn ngập phẫn nộ, “Hôm nay vốn là ngày Đình Nhi tỷ tỷ tỏa
sáng, phế vật kia lại đến chen chân, ta thấy nàng căn bản là ghen ghét
Đình Nhi tỷ tỷ.”
Bất luận thế nào phế vật kia cũng là người Mộ
gia, nếu nàng bêu xấu cũng chẳng khác nào thế nhân cười nhạo Mộ gia.
Chẳng lẽ mấy năm nay bị châm chọc còn chưa đủ sao? Thật không biết cha
mẹ tốt đẹp như vậy lại sinh ra một phế vật.
Lúc này không ai phát hiện, trên một tửu lâu cách đó không xa, một đôi mắt phẫn nộ hung hăng
trừng mắt đám người đang sôi nổi nghị luận bên dưới.
Vô Ngu ngửa đầu uống tiếp một ly rượu, ngăn chặn sự cuồng bạo tức giận trong lòng.
Phế vật? Đám hỗn đản này dám mắng đồ đệ hắn nhìn trúng là phế vật? Vậy hắn
là cái gì? Sư phụ của phế vật chẳng phải cũng là phế vật sao? Nếu nói
thiên phú của nha đầu kia là phế vật, hắn cam đoan trên đời này không có thiên tài.
“Mộ gia?” Vô Ngu cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía cha con Mộ gia trong đám người.
Mấy tháng nay ở chung, hắn đã biết được trước cuộc khảo nghiệm năm tuổi năm đó Mộ Như Nguyệt bị người ta hạ độc khiến gân mạch tắc nghẽn không thể
tu luyện, nếu không gặp được một cao nhân giúp nàng giải độc chỉ sợ cả
đời này đều phải làm một phế vật.
Đương nhiên, Vô Ngu không biết cao nhân kia chính là bản thân Mộ Như Nguyệt.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến một thiên tài như vậy đáng lẽ phải được phát hiện từ
mười năm trước, lại bị kéo dài tới mười năm sau, Vô Ngu liền đau lòng
hận không thể lập tức đi đập nát cái gọi là Mộ gia kia.
“Bất quá, đây cũng không hẳn là không tốt, ít nhất những năm gần đây nha đầu có
thể thấy rõ bản tính của tiểu tử Dạ Thiên Phong đó, nếu không đồ nhi
ngoan của ta không phải là bị tiểu tử thối kia lừa tới tay sao?”
Nghĩ như vậy Vô Ngu cảm thấy dễ chịu hơn một chút, đồ nhi của hắn tốt đẹp
thế nào? Không phải nam nhân kiệt xuất ở đại lục này thì căn bản không
đủ tư cách trở thành vị hôn phu của nàng.
“Nương tử.” Trên đường
đến đài luận võ cách đó không xa, một thanh âm dễ nghe từ phía sau Mộ
Như Nguyệt truyền đến. Chỉ cần nghe giọng nàng đã biết là ai đến.
“Sao ngươi lại ở đây?” Mộ Như Nguyệt xoay người nhìn thiếu niên phía sau,
thấy được biểu tình ủy khuất của hắn, thanh âm vô thức mềm lại.
Thiếu niên tươi cười sáng lạn, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh mặt trời càng điên
đảo chúng sinh hơn, phảng phất như hắn mới là ánh sáng duy nhất trên thế gian này, dù là kinh thành đệ nhất mỹ nam Dạ Dịch Hoa cũng không bằng
một nửa hắn.
Hắn chỉ đứng đó thôi đã khiến cho người khác kinh diễm.