Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 440: Muốn hù chết người




Chẳng qua hiện tại Giang Nguyên cũng vẫn mang sẵn ví. Bởi chuyện hôm qua, hắn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Một khi nhà họ Tê không chịu bỏ qua, lại trong tình huống không thể chống cự, hắn liền có thể chạy trốn bất cứ lúc nào...

Tuy rằng hắn không nỡ nhưng đã là một lão binh lăn lộn trong giới đánh thuê mấy năm, hẳn hiểu rõ nếu thật sự mình rơi vào tay nhà họ Tê thì sẽ phải chịu đau khổ thế nào. Cho nên mặc dù hắn không dễ bị dọa chạy. nhưng vẫn phải quân tử phòng thân...

Nam tử hán đại trượng phu, cầm được cũng buông được. Về phần ông nội ở quê, thật ra Giang Nguyên cũng không lo lắng. Đến lúc đó gọi cho Tuyên Tử Nguyệt một cuộc, nhờ cô chăm lo cho. Hơn nữa trên thế gian có chút chuyện vẫn có quy tắc. Có Tuyên Tử Nguyệt nhúng †ay vào, an nguy của ông nội tự nhiên không cần mình lo lắng. Có lẽ tiếc nuối duy nhất là mình vừa mới yên ổn được nửa năm liền lại rơi vào hoàn cảnh năm đó.

Mặc dù Giang Nguyên đã chuẩn bị làm tốt công tác liên lạc và chạy trốn nhưng cũng chưa từng nghĩ đến việc bởi vậy mà phải chạy bán sống bán chết. Dù sao. nhiều chuyện cũng là do hắn suy đoán, đợi tới lúc bị đuổi giết chạy cũng chả muộn...

Nghĩ tới đây, Giang Nguyên lại không nén nổi cười khổ. Đột nhiên hắn cảm thấy buổi sáng nay mình cười khổ hơi nhiều, hẳn là nên thay đổi rồi.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, rất nhanh hắn liền nở nụ cười, chẳng qua lân này không phải là cười khổ, mà là cười thật...bởi Tuyên Tử Nguyệt đang ôm vai đứng ở chỗ sân xi măng hẳn vẫn tập Ngũ Cầm Hí kia.

Nhìn mỹ nữ thân hình tuyệt đẹp, dưới ánh bình minh như đang tỏa kim quang, còn cả khí chất thoát tục xuất trân, Giang Nguyên không nén nổi than thở một tiếng:

- Chậc chậc... Tuyên đại tiểu thư, sáng sớm đã rèn luyện thân thể sao?

- Đúng... Đến rèn luyện thân thể đây...

Tuyên Tử Nguyệt xoay người lại, đứng dưới ánh mặt trời rạng rỡ, làm cho Giang Nguyên hơi nhìn không rõ khuôn mặt cô. Chẳng qua giọng điệu Tuyên đại tiểu thư hôm nay dường như hơi quái dị.

Mặc dù cảm thấy hơi quái dị nhưng Giang Nguyên cũng không để ý, chỉ cười cho qua, ha hả cười nói:

~ Tuyên đại tiểu thư đến rèn luyện thân thể cùng tôi sớm như vậy, là nhớ tôi sao!

- Đúng vậy... Nào... Thầy Giang, hồi lâu không gặp rồi, cùng nhau luyện luyện...

Tuyên Tử Nguyệt khế hừ một tiếng, không đợi Giang Nguyên kịp phản ứng liền búng người đánh tới. Một nắm †ay nhỏ nhắn mang theo một luồng gió rít bắn đến.

Nhìn nắm tay trắng mịn như ngọc đánh tới này, sau khi sửng sốt, Giang Nguyên chợt lộ vẻ kinh hãi. Cô bé này hôm nay làm sao thế? Dĩ nhiên đùa thành thật à? 

Đối mặt với Tuyên Tử Nguyệt có trình độ vũ lực chẳng kém Tề Lang hôm qua, Giang Nguyên không dám khinh thường chút nào. Chẳng qua hiện giờ trình độ của hắn cũng đã tăng vọt, muốn thử xem rốt cục Tuyên Tử Nguyệt lợi hại tới đâu. Dù sao thì tối qua đối phó với Tâ Lang... Hăn cũng vận dùng chiêu số khác.

- Tốt!

Lập tức chân hắn hơi nhún xuống, thăng băng thân thể xong, trên mặt liền lộ một tia hưng phấn, quát khẽ một tiếng, cũng vung quyền đánh tới.

'Thấy không ngờ Giang Nguyên không tránh, ngược lại còn vung quyền tấn công, Tuyên Tử Nguyệt cũng cả kinh. Cô vẫn hiểu rất rõ thực lực của Giang Nguyên, biết rằng hắn không thể nào đỡ nổi một quyền này. Chẳng qua nhìn khuôn mặt tuấn tú hưng phấn của Giang Nguyên dưới ánh mặt trời, trong lòng cô lại thầm tức giận, lập tức cắn chặt răng ngà, chỉ thu hồi lại ba phần lực đạo, quyết định cho thằng ranh này phải chịu thiệt một chút.

Một tiếng bịch vang lên, Giang Nguyên cuống quít lui lại hai bước. Nhưng phía Tuyên Tử Nguyệt cũng kêu lên kinh ngạc, lui lại tới ba bốn bước.

Nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Tuyên Tử Nguyệt, sắc mặt Giang Nguyên cả kinh, vội vàng tiến nhanh tới,lo lắng hỏi thăm:

- Tử Nguyệt, không bị thương chứ...

Lúc này Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Nguyên, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Thật ra cô cũng không bị thương. Mặc dù bị thực lực một quyền vừa rồi của Giang Nguyên khiến kinh hãi nhưng nghe thấy Giang Nguyên gọi một câu Tử Nguyệt này, trong lòng cô liền vui vẻ, sau đó lại tức giận. Thấy tên không biết mặt mũi này chạy.

tới, Tuyên Tử Nguyệt liền quát lên một tiếng, chân trái vung lên, đùi phải mặc quần jean thon thả không lưu tình chút nào, quét một cước về phía người nào đó.

Lúc này Giang Nguyên đang lo lắng chạy lại, thấy sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không có vẻ bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn lại thấy khuôn mặt xinh xắn phía trước đột nhiên nổi giận, dĩ nhiên cũng vung cước đá tới.

-Á...

Cảm nhận tiếng gió rít của một cước này, Giang Nguyên nào dám có gan tiến tới, đành bối rối lui về phía sau, lại thấy không kịp nên đành phải bật mạnh lên, sau đó nghiêng người lăn sang một bên.

Nhìn tên không biết mặt mũi kia liên tiếp lăn mấy vòng trên mặt đất, biến thành dáng vẻ mặt mũi đầy bụi bặm, lúc này cái miệng nhỏ nhắn của Tuyên Tử Nguyệt mới không nhịn được mà khì khì một tiếng, vui vẻ nở nụ cười...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.