Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Chương 39:




“Mặc dù tiến vào cực cảnh sẽ kéo chậm thời gian lên tới Võ Sư cảnh nhưng nó có ý nghĩa to lớn với ta sau này.”  
“Bởi vậy, ta muốn đột phá lên cực cảnh.”  
“Không chỉ cảnh giới Võ Giả mà các cảnh giới khác ta cũng đều muốn đạt tới cực cảnh.”  
Nghe vậy, nữ tử mặc váy vải gật đầu hài lòng.  
Hôm sau!  
Trời vừa tảng sáng, Dương Phàm đã nhanh chóng rời khỏi thành Thanh Vân.  
Sau một đêm bàn bạc, cuối cùng Dương Phàm quyết định quay lại dãy núi Thanh Vân.  
Chỉ có ở đó mới không bị người ngoài làm phiền.  
Vì thời gian cấp bách nên Dương Phàm không dám lười biếng mảy may.  
Nửa ngày sau!  
Dương Phàm đã đi sâu vào trong dãy núi Thanh Vân, với thực lực Võ Giả cấp chín của hắn hiện tại, tốc độ nhanh hơn trước không biết hằng bao nhiêu lần.  
Lần này vì tiết kiệm thời gian, Dương Phàm đi theo hướng dẫn của nữ tử mặc váy vải.  
Mấy canh giờ sau!  
Dương Phàm tới trước một thác nước, ở đây không chỉ có phong cảnh tươi đẹp mà ngay cả yêu thú cũng rất ít lui tới.  
Lúc này, nữ tử mặc váy vải chậm rãi xuất hiện.  
Nàng ta nhìn xung quanh rồi chợt cong ngón tay, chỉ vào vách núi cheo leo, một tia kiếm quang lập tức bắn về phía vách núi.  
Chỉ một lát, trên vách núi cheo leo đã xuất hiện một động phủ.  
Chứng kiến cảnh ấy, Dương Phàm không khỏi kinh hãi:  
“Tiền bối kiểm soát sức mạnh tài tình đến mức khiến người đời kinh hãi.”  
“Rõ ràng tia kiếm quang đó của tiền bối có thể dễ dàng nổ tung cả ngọn núi này nhưng dưới sự kiểm soát hoàn hảo của tiền bối, nó chỉ nổ ra một động phủ.”  
Lúc này, nữ tử mặc váy vải nói với Dương Phàm:  
“Còn ngây ra đó làm gì?”  
“Nhanh lên!”  
Không đợi Dương Phàm nói gì, nữ tử mặc váy vải đã phất tay áo, Dương Phàm lập tức được một luồng lực êm ái nhẹ nhàng nâng lên.  
Giây lát sau, Dương Phàm đã tới được cửa động phủ.  
Động phủ này rất lớn, rộng chừng một trăm mét vuông.  
Lúc này, nữ tử mặc váy vải xòe lòng bàn tay ra, một đóa sen đột nhiên xuất hiện trước mặt Dương Phàm.  
Nữ tử mặc váy vải nói:  
“Đây là Cửu Tinh Ngọc Liên, lần này ngươi hãy dùng nó để tiến vào cực cảnh đi.”  
Cửu Tinh Ngọc Liên!  
Nghe thấy cái tên này, Dương Phàm cảm thấy khá quen tai.  
Sau một hồi suy nghĩ, Dương Phàm giật mình la lên:  
“Đây chẳng phải là thứ mà hôm đó Lâm Thanh Trúc muốn cướp hay sao?”  
Nữ tử mặc váy vải cười nói:  
“Xem ra ngươi cũng không ngốc nhỉ?”  
“Cửu Tinh Ngọc Liên cực kì hiếm có, nó xuất hiện ở dãy núi Thanh Vân này đúng là một chuyện ngoài ý muốn.”  
“Dù sao đi chăng nữa, vật này cũng rất hữu ích với ngươi, chỉ có nó mới có thể giúp ngươi bước vào cực cảnh.”  
Nghe vậy, Dương Phàm lập tức kích động.  
Hắn lại hỏi:  
“Tiền bối, rốt cuộc phải làm sao mới có thể lên tới cực cảnh đây?”  
Nữ tử mặc váy vải nói:  
“Cực cảnh nghĩa là giới hạn tối đa của một cảnh giới.”  
“Tiếp theo, trong lúc tu luyện, ngươi chỉ cần cắn răng không cho bản thân đột phá cảnh giới là được, để linh lực của Cửu Tinh Ngọc Liên đẩy thực lực Võ Giả cấp chín của ngươi tăng tới trạng thái hoàn hảo nhất.”  
“Dù cho ngươi cảm thấy đan điền phồng lên cũng không được đột phá cảnh giới, trong quá trình này, có lẽ ngươi sẽ phải chịu đựng đau đớn khó lòng chịu nổi nhưng tuyệt đối không được khinh suất, bỏ cuộc.”  
“Nếu không, hết thảy sẽ thất bại trong gang tấc.”  
“Đến lúc đó, không chỉ sẽ lãng phí đóa Cửu Tinh Ngọc Liên này mà thậm chí cả tính mạng của ngươi cũng khó lòng đảm bảo.”  
Nghe vậy, Dương Phàm đột nhiên căng thẳng hỏi:  
“Nguy hiểm vậy ư?”  
Thấy sắc mặt căng thẳng của hắn, nữ tử mặc váy vải cười nói:  
“Sao vậy? Sợ à?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.