Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Chương 38:




Chỉ có những thiên tài hàng đầu hay kỳ tài tuyệt thế mới có thể lọt vào mắt xanh của học viện Thương Lan.  
Bởi vì học viện Thương Lan có một tiêu chuẩn tuyển sinh là mười sáu tuổi nhất định phải đạt tới Võ Giả cấp chín.  
Nếu không, học viện Thương Lan nhất định không tuyển!  
Trong lúc Dương Phàm còn đang do dự, trong đầu hắn chợt vang lên giọng nói của nữ tử mặc váy vải:  
“Học viện Thương Lan có lẽ hợp để ngươi tới đó quá độ một chuyến.”  
“Đoạn đường còn lại, ngươi phải tự dựa vào mình.”  
Nghe vậy, Dương Phàm vội vàng hỏi:  
“Tiền bối định đi ư?”  
Nữ tử mặc váy vải nói:  
“Thứ ngươi nhìn thấy chỉ là một phân thân của ta, hiện tại, phân thân này đã sắp tan biến.”  
Nghe vậy, Dương Phàm vô cùng chấn động, hắn vội vàng hỏi:  
“Vậy chân thân của tiền bối ở đâu?”  
Nữ tử mặc váy vải nói:  
“Phân thân này của ta không cảm ứng được rốt cuộc chân thân của ta đang ở đâu.”  
“Vũ trụ mênh mông vô bờ, ngươi cố gắng tu luyện thật tốt, chờ tới ngày ngươi bước vào vũ trụ, ngươi sẽ cảm thấy Thương Lan giới này chỉ là một hạt bụi.”  
Nghe vậy, Dương Phàm im lặng, hắn đã quen có nữ tử mặc váy vải làm bạn bên cạnh rồi.  
Nếu như nữ tử mặc váy vải đột nhiên biến mất, hắn phải làm thế nào đây?  
Dương Phàm lại hỏi:  
“Vậy phân thân này của tiền bối bao giờ thì biến mất?”  
Nữ tử mặc váy vải nói:  
“Trong mấy ngày tới!”  
“Nhưng trước khi đi, ta sẽ giúp ngươi một lần cuối cùng.”  
“Ngày mai ngươi kiếm một chỗ yên tĩnh, ta sẽ dạy ngươi đột phá lên Võ Giả cấp mười.”  
Nghe vậy, Dương Phàm thắc mắc:  
“Võ Giả cấp mười?”  
“Có phải tiền bối nhầm lẫn gì không?”  
“Mỗi đại cảnh giới chỉ có chín tiểu cảnh giới thôi.”  
Nữ tử mặc váy vải khẽ lắc đầu nói:  
“Không phải ta lầm mà là các ngươi ngu dốt đấy thôi.”  
Nghe vậy, Dương Phàm sầm mặt lại, sao nữ tử mặc váy vải này nói năng khó lọt tai như vậy chứ.  
Lúc này, nữ tử mặc váy vải lại nói tiếp:  
“Mỗi đại cảnh giới đều có mười cấp, cấp thứ mười được gọi là cực cảnh.”  
“Người bình thường rất khó đạt được cực cảnh nên dần dần người ta không còn biết tới nó nữa.”  
Dương Phàm hỏi ngược lại:  
“Nếu không lên được cấp mười cũng vẫn có thể đột phá một đại cảnh giới thì cần gì phải vẽ vời thêm chuyện chứ?”  
Nữ tử mặc váy vải nhìn chằm chằm Dương Phàm, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:  
“Ngu dốt!”  
“Nhưng chuyện này không phải lỗi của ngươi.”  
“Ngươi có biết nếu tu sĩ đạt tới cực cảnh thì thực lực sẽ tăng gấp bội hay không?”  
“Nếu như đại cảnh giới nào cũng đều đạt được cực cảnh thì sẽ dễ dàng giế t chết được các đối thủ cùng cảnh giới, giết người trên cảnh giới mình cũng không phải chỉ là chuyện hão huyền.”  
Nghe vậy, trong lòng Dương Phàm như dời sông lấp biển, vô cùng kinh ngạc, hắn hỏi nhỏ:  
“Không ngờ cực cảnh lại lợi hại như thế!”  
Lúc này, nữ tử mặc váy vải hỏi lại lần nữa:  
“Ngươi có muốn lên được cực cảnh không?”  
“Nếu không muốn thì ta có thể giúp ngươi lên luôn cảnh giới Võ Sư.”  
Nghe nữ tử mặc váy vải nói vậy, Dương Phàm lắc đầu quả quyết:  
“Không!”  
“Sớm lên được cảnh giới Võ Sư đương nhiên sẽ giúp ta trên người khác một bậc, nhưng như vậy cũng chẳng có ưu thế gì hơn người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.