Tùy Thân Không Gian Ở Thế Giới Ma Pháp

Chương 14: Buông tha




Ra khỏi bụng Cầu Cầu, Lâm Hoài rơi từ trên cao xuống, may mà dưới chân có gió phụ giúp nên vững vàng đáp xuống. Chỉ cần nghĩ đến việc mình bị Cầu Cầu nhổ ra liền thấy cả người không thoải mái, sao mà giống động vật nhai lại vậy!
Cầu Cầu mặc kệ cậu, rất nhanh bay đến 1 bên chỗ có 1 vòng hào quang bảo hộ lưu động mỏng manh, ở bên ngoài xuy xuy kêu to. Thanh âm khàn khàn, Cầu Cầu đã bị thương từ trước, lại hao tổn sức lực rất lớn mà vận dụng năng lực không gian mang theo Lâm Hoài bay xa như vậy đã là cực hạn.
Berger đã sơ cứu cho đạo sư nhưng hoàn toàn không có tác dụng, ngay cả cầm máu cơ bản nhất cũng không được, miệng vết thương cứ chảy máu ồ ồ, Lâm Hoài còn chưa đến thì không xong mất.
Berger thấy là bọn họ đến bèn mở kết giới cho bọn họ tiến vào, lại cẩn thận dựng lại kết giới.
Chỗ này đã là tầng sâu nhất của ma thú sơn mạch, số lượng ma thú cực nhỏ, nhưng mỗi con đều là nhân vật cực kì lợi hại, kém nhất cũng là cấp 9, còn trên cả Cầu Cầu vẫn chưa tiến hóa hoàn toàn.
Berger không thể không làm việc cẩn thận.
“Luxi, thật xin lỗi đem em đến tận đây, nhưng mà thật sự là không còn cách nào khác,” Thanh âm Berger khàn khàn, nghe qua rất uể oải. “Tình huống lúc ấy rất nguy cấp, đạo sư vì bảo vệ anh đã dốc toàn lực chống lại cấm chú của pháp sư vong linh. Anh biết em có thể cứu ông ấy, coi như anh nợ em, chỉ cần giữ lại mạng ông ấy, em có yêu cầu gì cũng không thành vấn đề.”
“Khách khí như vây, có đòi anh tự đâm 2 nhát đao đâu, có còn là huynh đệ nữa hay không?” Lâm Hoài cười 1 chút. cậu chính là đến để hỗ trợ, đẫ đến rồi thì sẽ dốc toàn lực hỗ trợ.
Cầu Cầu phun ra vài viên đá đánh lửa, phun phun nước miếng, 1 khối đã chiếu sáng. Lâm Hoài mới chú ý đến đạo sư của Berger, trông hơn 40 t, quen sống an nhàn sung sướng, dáng người bảo dưỡng không tồi, ma pháp bào rộng thùng thình nhô lên 1 cái bụng nhỏ. Sắc mặt đạo sư biến đen, trên trán cũng có 1 ít tử khí tối tăm, cánh tay đã sắp khô héo, bàn tay đã hoàn toàn biến thành 1 khối gỗ khô.
Lâm Hoài lấy trong túi tiền ra 1 trái cây mọc trong không gian, lúc chuẩn bị có mang theo 1 trái, cảm thấy có thể sẽ dùng đến, quả nhiên.
Số lượng trái cây trong không gian vốn không nhiều, có lẽ thật sự là tập hợp của tinh hoa đất trời, chỉ có mười mấy quả, rất trân quý. Cho Clyde dưỡng sinh dùng mấy quả, chữa thương cho Berger dùng 1 quả, từ sau khi xem quyển bút kí ma dược kia, cậu mới có chút lí giải với 1 ít loại dược trân quý, từ đó mới bắt đầu coi trọng loại trái cây này, càng không dùng lãng phí. Nó cũng giống như dầu mỏ vậy, dùng sẽ không còn nữa (aka không tái sinh).
Hiện tại không có biện pháp, chỉ có thứ này mới có thể chân chính có tác dụng rử sạch huyết mạch, tuy cậu có chế ra thanh huyết dược tề có cùng tác dụng nhưng xem ra căn bản không đủ dùng.
Lâm Hoài đem trái cây bóp vụn coi như thanh huyết dược tề, Berger banh miệng đạo sư ra, nhét vào.
Lâm Hoài dùng 1 bình nước đã chuẩn bị từ trước để rửa sạch vết thương, lại rải lên dược khép miệng vết thương.  Lâm Hoài làm như vậy bất quá chỉ là để che mắt. cậu rất hiểu biết tác dụng của trái cây trong không gian, không nói ngoa chứ sau khi ăn 1 trái thì thương thế đều biến mất hết. Nhưng Lâm Hoài vẫn giả vờ 1 bộ dáng rất bận rộn, thậm chí còn mệt ra một đầu mồ hôi.
Nhưng mà ngoại thương của Berger cần phải hảo hảo xử lí, y chịu đều là ngoại thương. Dùng nước hồ coi như thuốc khép miệng là đủ rồi. Còn có Cầu Cầu, vì dẫn cậu đến chỗ này phải biến thân nên đống băng vải đều nát, vài vết thương còn bị rách miệng, chảy ra 1 chút máu.
Lâm Hoài tự băng cho Berger vừa hỏi, “Mấy anh lại gặp chuyện gì vậy, rõ ràng định vị quyển trục đã đưa em đến nơi sao anh lại thành ra ở đây?”
Berger cắn răng nhả ra 1 chữ, “Frey!”
Lâm Hoài nhìn y ánh mắt cừu hận, động tác trong tay nhẹ đi, lại chuyện này không gặp qua nhưng có thể tượng tưởng ra 1 người vốn là bạn tốt nhiều năm lại năm lần bảy lượt muốn đưa mình vào chỗ chết, cảm giác bị phản bội này nhất định rất thống khổ.
1 đêm trôi qua hữu kinh vô hiểm, may mà mấy loại ma thú bình thường đều bảo vệ lãnh thổ của mình không có nhúc nhích, trừ phi bị nó bắt gặp hay bị công kích hay lúc đói khát đi kiếm ăn. Mà bọn họ lại ngoài ý muốn không có phát sinh chuyện gì.
Trời sáng thì đạo sư rốt cục tỉnh lại. Gân mạch trên người ông tràn ngập nguyên tố ma pháp ám hệ, linh lực trái cây đều chạy tới giúp cậu khu đuổi ma pháp nguyên tố, tái sinh gân cốt, không xuất hiện vấn đề rụng lông tóc như với Lâm Hoài.
“Đây là tiểu y sư mà cậu nói? Bản lãnh quả nhiên không nhỏ.” Đạo sư ngạc nhiên phát hiện chính mình còn có thể tự do hấp thụ ma pháp nguyên tố, đã không còn cảm giác thương cảm do lúc trước bị cấm chú ma pháp tước đoạt năng lực ma pháp cùng sinh mệnh lực nữa.
“Trong lúc vô ý có vài cọng linh dược mà thôi”. Lâm Hoài dùng lời lúc trước đáp với Berger để tiếp tục lừa đạo sư. Chẳng qua đây không phải là vấn đề cậu muốn lo lắng, Lâm Hoài nói xong thì đề tài này coi như hết.
Đạo sư không nói chuyện, ánh mắt tinh tế đánh giá Lâm Hoài, nhìn Lâm Hoài như mang theomũi nhọn. Cậu vẫn cảm thấy ánh mắt này có chút lạnh lùng, Lâm Hoài từ lúc ngốc lâu trong không gian đối với nguy cơ bên ngoài luôn phá lệ mẫn cảm, cậu mới đầu nghĩ là đạo sư cùng Berger cũng giống nhau nhưng xem ra không giống cậu tưởng tượng.
“Chúng ta có nên rời đi không.” Lâm Hoài thầm nghĩ chính mình lo nhiều. Kết giới dần dần mỏng đi, nội tầng uy áp của ma thú sơn mạch không phải người như Lâm Hoài không có tí bản lĩnh nào có thể trụ được. Hô hấp của cậu bắt đầu dần nhanh hơn.
“Đi thôi, bên này tùy thời có ma thú lao tới, rất không an toàn.” Berger đưa cho cậu 1 khối tinh thạch, “Đây là 1 loại kết giới nhỏ, đối với em có chút hữu dụng.”
Lâm Hoài nắm ở trong tay, cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Berger nâng đạo sư dậy, đạo sư còn rất yếu, đi đường phải cố hết sức. Cầu Cầu nằm úp sấp trên đầu Lâm Hoài, nó cũng lười bay.
Nhưng vào lúc này 1 cái đầu lâu trống rỗng xuất hiện, kết giới mỏng manh hoàn toàn bị đánh nát, 1 vòng tinh thạch được xếp thành hàng lần lượt bị nổ mạnh. Khoảng cách quá gần, Lâm Hoài thấy thanh âm sắp đem mãng nhĩ cậu chấn nát!
Không đợi cậu che lỗ tai, cảm giác nguy cơ mãnh liệt làm cậu tại chỗ lăn lộn, né tránh công kích đầu tiên của khô lâu, khô lâu cốt chỉ chém trượt cổ Lâm Hoài, chém vào bùn đất. Nếu không phải do tranh thủ chút thời gian giảm sóc lúc khô lâu đánh vỡ kết giới chỉ sợ Lâm Hoài cũng không còn đứng ở đây.
Thân thể đạo sư lúc này mới khôi phục, còn chưa tụ tập được ma pháp lực, người có thể chiến đấu cũng chỉ còn Berger thương thế còn chưa có khỏi hẳn.
Frey lững thững đi đến, 1 đôi mắt sâu không thấy đáy, khóe miệng mỉm cười, hư không phía sau xuất hiện mấy cái khô lâu, cùng mấy cái khô lâu đợt trước không giống nhau, khô lâu này này có màu đỏ như máu, còn có hào quang xung quanh lưu chuyển, “Không nghĩ tới mấy người có thể chạy xa như vậy, không hay là ta tìm được mấy người rồi. Kì thật đã sớm biết trước sẽ có kết quả này thì cứ ở tại chỗ chờ là được rồi, chạy tới chạy lui, có biết mệt không!”
Berger phát ra hỏa hệ ma pháp đem khô lâu kia đốt thành tro tàn, đứng chắn trước người đạo sư và Lâm Hoài, đề phòng nhìn Berger. “Ở chỗ này động thủ, ngươi không sợ ma thú ra tay? Đến lúc đo thì ai cũng không chạy thoát.”
“Thì ra ngươi cái gì cũng không biết đã dám chạy đến sơn mạch tầng này? Mấy ngày nay sinh ra 1 con ma thú cấp 10, ma thú vùng này đều chạy tới đây. Các người lại bình yên qua 1 đêm ở đây thật đúng là gặp may!” Frey cười lạnh nói, “Đáng tiếc mỗi lần gặp ngươi đều bề bộn nhiều việc. Thật vô nghĩa, lãng phí thời gian quá đi!”
Lời còn chưa dứt, vỗ tay, huyết sắc khô lâu cười vài tiếng, trong nháy mắt bùng lên hỏa diễm màu u lam, chúng giống như có ý thức, đối diện lẫn nhau, tả hữu giáp công, nhanh chóng đánh úp về phía Berger.
“Ngươi thật đúng là không nể tình!” Berger hung hăng nói xong, hỏa diễm dưới chân y hừng hực thiêu đốt hóa làm hỏa long, quấn quanh thân y, lại phân đôi, 1 con thủ thế phòng ngự, 1con sét đánh không kịp bưng tai tiến công!
Lâm Hoài nhìn đến ánh mắt phiếm hồng của Berger, tay nắm chặt chuẩn bị tư thế đánh nhau, 1 câu đã đến miệng bị cậu nuốt xuống.
Giờ khắc này có lẽ Berger cảm thấy chiến đấu so cuộc sống chạy trốn còn quan trọng hơn. Huống chi thương thế của y đã không còn gì đáng ngại mà Frey cũng là đơn thương độc mã, như vậy so ra không phải là không công bằng.
Lâm Hoài biết nhiệm vụ (cứu người) của mình đã hoàn thành, ở lại chính là 1 loại trói buộc, nhìn thấy bên cạnh có 1 tấm bia đá cao tầm 1 thước, tuy kì quái tại sao lại có tấm bia đá xuất hiện ở đây, chữ khắc bên trên cậu cũng không biết, nói là chữ lại giống mấy ma pháp trận phức tạp thời thượng cổ còn giống hơn. Cậu cũng không rảnh nghiên cứu, trốn sau tấm bia đá, tận lực giảm bớt sự tồn tại của chính mình.
Cầu Cầu giá trị chiến đấu lúc khai hỏa rất là uy phong nhưng nó lại nhát gan, phản ứng đầu tiên khi gặp phiền toái là chạy. Lâm Hoài ngẩng đầu vừa vặn thấy Cầu Cầu đang vội vã xoay vòng trong không trung không dám đi xuống. (ma thú cấp 9 kiểu gì vậy ==’’, mất mặt quá đi!). Nghĩ đến mình còn có nhiệm vụ bảo vệ đạo sư lại gấp đến độ cao thấp tán loạn, tay chân luống cuống không biết làm thế nào cho phải.
Động tác của nó tuy rằng hỗn loạn nhưng thật ra không bị kịch chiến phía dưới ảnh hưởng, màu đỏ hỏa diễm, màu đen u minh khí diễm 1 chút cũng không chạm đến nó. Cầu Cầu rốt cục hạ quyết tâm, đáp xuống, thân hình biến lớn, định nuốt đạo sư vào bụng rồi chuồn khỏi hiện trường.
Đạo sư khoát tay với nó, ý bảo không cần, tựa vào gốc đại thụ bên cạnh, vùi đầu làm gì đó, ông ta đưa lưng về phía Lâm Hoài nên cậu căn bản nhìn không được.
Cầu Cầu nhìn động tác xua tay, thân thể như quả kinh khí cầu thu nhỏ lại thành bộ dáng vốn có, 1 lần nữa bay lên không trung. Lá gan đã dùng hết rồi, khô lâu chút nữa thì bắt được mông của nó, thật sự quá nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.