Tùy Thân Không Gian Ở Thế Giới Ma Pháp

Chương 13:





Lâm Hoài gần đây gặp 1 chuyện làm cậu thấy khá nhục – trong nhà nhiều thêm 1 vị thầy giáo được Clyde gia gia mời đến để dạy cậu nhận biết chữ.
Tuy Lâm Hoài hiểu được không học chữ thì khó sống nhưng trong tâm lí 20 mấy tuổi đầu rồi còn đi học chữ, lòng tự trọng có cảm giác bi thương. Nghĩ lại thì cứ coi như 1 môn ngọai ngữ thì cũng không phải không thể chấp nhận.
Vì thế Lâm Hoài chân chính bắt đầu kiếp sống học sinh thứ 2, suốt ngày đọc sách đến đọc sách đi. Kì thật làm học sinh rất tốt, cũng rất không tồi đúng không? Lâm Hoài vô số lần tự thôi miên. Bất quá Lâm Hoài phát hiện trí nhớ tốt lên không ít, 1 quyển sách xem 3 4 lần là có thể nhớ đại khái, về sau chỉ cần xem 2 lần là đủ.
Là thiên phú cũng tốt, là do đồ trong không gian đến phụ gia thêm cũng được, đều là điều tốt ngoài ý muốn.
Qua 1 đoạn thời gian, Lâm Hoài đối với ma pháp dược tề sư đã có đại khái hiểu biết. Ma dược sư chính là bậc y sư rất cao, bởi vì sử dụng nguyên vật liệu chứa đựng nguyên tố ma pháp nên tính năng dược liệu mạnh hơn dược bình thường nhiều lắm. Nhưng hiển nhiên ma dược càng thêm phức tạp thì chẳng những phải phối hợp nhiều nguyên liệu mà đại đa số nguyên vật liệu ma dược đều có độc tố cần phải cẩn thận xử lí, làm cẩu thả có thể gây ra bi kịch không thể vãn hồi.
Ma dược sư ở lĩnh vực khác cũng có chút tài, cho dù là thêm nguyên tố vào vũ khí hay chế tạo quyển trục đều cần học vấn đặc thù, đều có liên quan đến bọn họ.
Lại nói tiếp, nửa năm trôi qua nhưng không thấy Berger quay lại. Lâm Hoài có qua Morvel tìm kiếm nhưng nơi đó ngoài 1 cái hố to thì không còn gì nữa cả. Lâm Hoài có chút buồn bã, Berger giống như không từ mà biệt, chắc là có việc phải đi gấp đi. Berger là người đầu tiên chỉ có quan hệ với “Lâm Hoài” từ khi cậu đi vào thế giới này, như vậy từ biệt không tránh khỏi trong lòng trống vắng.
Gần đây Lâm Hoài điều chế vài loại ma dược đơn giản, thuốc thanh độc với trị thương (khép miệng vết thương), Lâm Hoài không có cho thêm ma pháp nguyên tố thực vật mà dùng thực vật bình thường điều chế. Nhưng vì cấp bậc còn thấp nên mấy loại thuốc này tính năng cũng không chênh lệch nhiều (so với dùng ma pháp nguyên tố thực vật).
Lâm Hoài đem thuốc đã chế tốt thu thập lại, đi ra không gian, trời đã tối đen, còn chưa kịp đốt đèn đã nghe ngoài cửa vang lên thanh âm xuy xuy nôn nóng.
Lâm Hoài nghe thấy quen tai, mở cửa phòng, quả nhiên là tiểu nhung cầu, trông nó không giống trước lắm, thanh âm mang theo ủy khuất, lập tức bổ nhào vào lòng cậu. Lâm Hoài cảm thấy trên người nó tản ra mùi máu tươi, sờ lên thấy dinh dính, “Cầu Cầu, sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
Cầu Cầu lại xuy xuy nức nở 2 tiếng mới hộc ra 1 phong thư.
Trên thư gắn huỳnh quanh, trong bóng đêm cũng có thể thấy rõ, là Berger gửi đến, đại khái nói y theo đạo sư từ ma pháp trận Vong Linh pháp sư lưu lại tìm được ma thú sơn mạch. Khi giao chiến với ma thú cấp 8 (ma thú cấp 8 tương đương cấp ma đạo sư nhưng trình độ cao hơn nhiều) thì bị Vong linh pháp sư đánh lén. Y liên thủ với đạo sư cuối cùng thoát hiểm nhưng vẫn để Vong linh pháp sư chạy mất, hiện tại đạo sư của y bị trọng thương, cần linh dược của cậu cứu mạng.
Berger cũng là vạn bất đắc dĩ, quang minh ma pháp sư cùng hắc ám ma pháp sư đều là ma pháp sư số lượng hi hữu, phần lớn quang minh pháp sư đều ở trong quang minh giáo hội, nhưng đạo sư của y lại có địa vị không thấp trong Ma pháp công hội, 2 hội lại có quan hệ không tốt, nếu cầu cứu bọn họ (quang minh hội) thì bọn họ sẽ tìm cách kéo dài thời gian. Y trước để Cầu Cầu truyền tin cho Giáo hội sau đó lộn lại tìm sự giúp đỡ của Lâm Hoài.
Lâm Hoài nhất thời đã hiểu ý của Berger, việc này cậu nhất định phải giúp mới được.
Trước tiên đem Cầu Cầu vào trong không gian lấy nước suối tẩy trừ 1 lần, trên người Cầu Cầu không ít miệng vết thương, có chỗ ngay cả lông tơ đều bị tróc ra thấy được thịt hồng hồng bên trong, Lâm Hoài nhìn mà thấy đau lòng. Cầu Cầu hừ hừ, không ngừng cọ xát tay Lâm Hoài làm nũng, Lâm Hoài dùng khăn mặt lau khô nó, lại dùng kéo cắt lớp lông tơ quanh miệng vết thương, lấy ra thuốc khép miệng vết thương mới điều chế bôi lên, dùng băng gạc quấn hảo.
Cầu Cầu mở to ánh mắt cũng nhìn không thấy tạo hình mới của chính mình, thở phì phì đem đầu chôn trước ngực Lâm Hoài cọ đến cọ đi.
“Được rồi, còn phải đi cứu người nữa, đừng có làm nũng.” Lâm Hoài vỗ vỗ đầu Cầu Cầu.
Cầu Cầu rầu rĩ không vui chui ra. 1 người 1 thú ra khỏi không gian, Lâm Hoài lưu lại 1 tờ giấy nhắn với Clyde là mình có việc đi tìm Berger, ông không cần lo lắng.
Gần đây tình hình gieo trồng trong nhà đều đã đi vào quỹ đạo, sản xuất lương thực mới tuy không bằng trong không gian nhưng so với bình thường đã rất không tồi rồi. Lâm Hoài cảm thấy gieo trồng bên ngoài khá tốt, dù sao thì chuyện không gian cũng không thể giải thích kĩ được, huống chi cậu cũng không có tâm lực đi làm mấy việc nhà nông.
Chuyện trong nhà đều không cần cậu lo lắng, hiện tại chủ yếu muốn đem lời hứa với Berger hoàn thành đã.
Chỉ là cứu 1 người thôi, hẳn là không mất bao nhiêu thời gian đi?!
Lâm Hoài chọt chọt Cầu Cầu nói, “Chúng ta có thể đi rồi.”
Cầu Cầu hé ra quyển trục định vị không gian viễn trình rơi xuống tay Lâm Hoài. Loại quyển trục này là loại khó thấy nhất trong số quyển trục không gian, số lượng rất ít, nếu không phải tình huống khẩn cấp thì Berger cũng không dám tùy tiện lấy ra.
Lâm Hoài ở lần chiến đấu trước đã thấy Freddy dùng qua, đem dây buộc quyển trục gỡ ra liền phát hiện 1 ma pháp trận màu lam nho nhỏ xuất hiện trên mặt đất, kế tiếp nháy mắt, người đã không còn tại chỗ mà bay vào bên trong 1 mảnh màu xanh đậm.
Ma thú sơn mạch cảm giác khác hẳn núi Morvel, nơi này tràn ngập uy áp của dã thú không biết tên, có loại áp lực trước trận bão. Bốn phía yên tĩnh, trừ bỏ tiếng gió thì không còn gì cả, 1 chút cảm giác sinh mệnh cũng không có.
Người đâu?
Định vị quyển trục hẳn là đã đem bọn họ đến đích nhưng vì sao chung quanh 1 người cũng không có?
Cầu Cầu tựa hồ không hiểu, vòng quanh đỉnh đầu cậu bay vài vòng, nằm úp sấp trên đầu Lâm Hoài. Lâm Hoài đi vài bước, gọi vài lần “Berger—“ nhưng không có người đáp lại. Cậu không dám ồn ào, loại địa phương này tùy thời có thể lao ra 1 con ma thú làm người ta chết không toàn thây.
Lâm Hoài kì thực có chút lo thừa, Cầu Cầu nói thế nào cũng là 1 ma thú cấp 9, uy áp của ma thú cấp 9 ở trung ngoại vi ma thú sơn mạch là không có ma thú nào có can đảm khiêu chiến. Nhỡ mà bọn chúng xuất mã thì 2 vị này chỉ có thể trốn trong không gian, vô kế khả thi, tránh được mấy con cũng tránh không được kết cục cuối cùng là chạy trốn.
Berger vẫn chưa xuất hiện, Lâm Hoài chỉ có thể lo lắng có phải vào không gian trốn 1 đêm không. Cậu tay không tấc sắt đứng ở chỗ này thực sự là không có gan. 1 trận gió lạnh thổi qua, Lâm Hoài nổi lên 1 tầng da gà.
Chợt, Cầu Cầu đụng đỉnh đầu cậu 1 chút, vừa bay, dùng đôi mắt có thể lóe lục quang trong đêm nhìn Lâm Hoài, vừa kêu xuy xuy.
Lâm Hoài khó hiểu, cậu đại khái là biết Cầu Cầu cảm ứng được chỗ của Berger nhưng mà không hiểu nó cứ nhìn mình là có ý gì.
Cầu Cầu cũng nóng nảy, biết khác loài nên không thể trao đổi, nháy mắt thân thể biến lớn. Lâm Hoài còn chưa kịp phản ứng thì tiểu nhung cầu đã biến thành 1 quả cầu đường kính lớn. Lâm Hoài thấy sau lưng 1 trận gió lớn nổi lên, cậu không thể ức chế vọt vào bụng Cầu Cầu.
“A—“ Lâm Hoài bị dọa.
Cậu thấy qua Cầu Cầu từ trong miệng phun ra đồ vật này nọ nhưng đều là vật chết a! Tình huống bây giờ là sao?
Nhưng là sau khi đi vào, nhìn xung quanh thay đổi hình dạng, tầm mắt đột nhiên sáng ngời lên,  4 phía trắng xóa 1 mảnh – cảm giác này có chút giống với không gian nhưng mà nơi này chỉ là không có hơi thở điền viên mà thôi. Lâm Hoài không hiểu sờ sờ lên dấu ấn trên cổ tay, chẳng nhẽ trong thân thể mình cũng có 1 con ma thú, mới nghĩ đã thấy 1 trận ác hàn.
Mà Cầu Cầu tại chỗ lắc lắc thân mình, quanh thân rung động không ngừng thu nhỏ lại, chỉ là béo hơn 1 vòng so với bộ dáng nguyên bản. Ợ 1 cái, nhảy lên không trung tiêu thất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.